Lâm Vãn đột nhiên siết chặt ngón tay, nhưng không rút tay ra. Chúc Trì Chu thì chạm nhẹ một cái rồi rụt tay về. 
“Xin lỗi.” Chúc Trì Chu áy náy. 
Lâm Vãn không nói gì, mấy giây sau mới rụt tay phải về, thản nhiên nói: “Không sao, cậu sửa đi.” Bình tĩnh cái rắm! 
Chúc Trì Chu nhìn bàn tay trắng nõn thon dài của anh, nghe thấy tiếng anh hít một hơi lạnh trong lòng. \[Ấm quá.\] 
\[Ước gì có thể nắm tay tôi thêm một chút nữa.\] 
Tim Chúc Trì Chu đập thình thịch, cổ cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn sang Lâm Vãn. 
Gương mặt nghiêng với đường nét thanh tú ấy, sống mũi cao trên sống mũi vẫn đeo cặp kính toát lên vẻ lạnh lùng như mọi khi, sau cặp kính, đôi mắt màu hổ phách không gợn chút cảm xúc. 
Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Lâm Vãn quay đầu nhìn cậu: “Sao vậy?” 
Chúc Trì Chu: “…” Sao vậy? Anh còn hỏi sao vậy? 
Tôi chỉ là vô tình, không phải cố ý nắm tay anh! 
Điều hòa trong phòng họp hơi lạnh, lúc đến Lâm Vãn không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi thì có hơi mỏng, mu bàn tay lạnh ngắt. 
Chúc Trì Chu hắng giọng, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Anh lạnh à?” 
Lâm Vãn nói: “Tôi không lạnh.” 
Vừa dứt lời đã hắt hơi một cái. 
Lâm Vãn: “…” 
Chúc Trì Chu vội vàng cởi chiếc áo gió màu đen của mình ra, có chút thô lỗ khoác lên người Lâm Vãn, giọng nói cứng rắn: “Không lạnh mà hắt hơi cái gì!” 
Mùi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khat-da-them-thit/3731220/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.