“Cố ý?”
Tần Hoài Sơ đuôi mi nhếch lên, ngón tay hiện rõ khớp xương ở trên mặt bàn nhẹ gõ mấy cái, động tác lặp đi lặp lại như đang thưởng thức cô.
Thẩm Băng Đàn nhu thuận như một học sinh gương mẫu, gật đầu: “Vâng, đúng thế.”
Tần Hoài Sơ ngồi thẳng người, mắt hơi híp lại quan sát đối phương.
Khuôn mặt trứng ngỗng trắng nõn, mi mắt dài lúc này lại rủ xuống, chiếc mũi thẳng nhỏ nhắn làm tăng thêm sự hài hòa, trời sinh đã mang theo mấy phần khí chất thanh lãnh khó gần.
Cô luôn cho người khác cảm giác lãnh đạm, chẳng dễ dàng tiếp cận.
Nhưng thực tế thì ngược lại, thực chất bên trong cô gái nhỏ này là mười phần ngoan ngoãn.
Chỉ là tính tình rất kiên cường cũng rất bướng bỉnh.
Nói chia tay liền dứt khoát chia tay, mấy năm nay cũng không một lần chủ động liên lạc với hắn.
Thậm chí đổi cả số điện thoại, đem đoạn quan hệ này phủi sạch.
Hết nửa ngày, ngón trỏ của Tần Hoài Sơ nâng lên hướng cô ngoắc lại: “Tới đây, để tôi xem cô có bao nhiêu cố ý.”
Thanh âm lạnh nhạt vang lên, âm cuối còn pha thêm mấy phần lười nhác.
Thẩm Băng Đàn đưa trà chiều qua, đặt lên bàn, còn cẩn thận đem điểm tâm ra: “Vị sầu riêng mà ngài thích.”
Tần Hoài Sơ cầm lấy bút trên bàn, hai ngón tay thuần thục mà quay mấy vòng, bộ dạng cà lơ phất phơ rất giống thái độ không nghiêm túc nghe giảng của học sinh cá biệt.
Thẩm Băng Đàn không đoán ra tâm trạng của Tần Hoài Sơ, nghĩ đến lời của Tề Đặc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khap-the-gioi-anh-chi-thich-em/171753/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.