Chương trước
Chương sau
“Cố ý?”
Tần Hoài Sơ đuôi mi nhếch lên, ngón tay hiện rõ khớp xương ở trên mặt bàn nhẹ gõ mấy cái, động tác lặp đi lặp lại như đang thưởng thức cô.
Thẩm Băng Đàn nhu thuận như một học sinh gương mẫu, gật đầu: “Vâng, đúng thế.”
Tần Hoài Sơ ngồi thẳng người, mắt hơi híp lại quan sát đối phương.
Khuôn mặt trứng ngỗng trắng nõn, mi mắt dài lúc này lại rủ xuống, chiếc mũi thẳng nhỏ nhắn làm tăng thêm sự hài hòa, trời sinh đã mang theo mấy phần khí chất thanh lãnh khó gần.
Cô luôn cho người khác cảm giác lãnh đạm, chẳng dễ dàng tiếp cận.
Nhưng thực tế thì ngược lại, thực chất bên trong cô gái nhỏ này là mười phần ngoan ngoãn.
Chỉ là tính tình rất kiên cường cũng rất bướng bỉnh.
Nói chia tay liền dứt khoát chia tay, mấy năm nay cũng không một lần chủ động liên lạc với hắn.
Thậm chí đổi cả số điện thoại, đem đoạn quan hệ này phủi sạch.
Hết nửa ngày, ngón trỏ của Tần Hoài Sơ nâng lên hướng cô ngoắc lại: “Tới đây, để tôi xem cô có bao nhiêu cố ý.”
Thanh âm lạnh nhạt vang lên, âm cuối còn pha thêm mấy phần lười nhác.
Thẩm Băng Đàn đưa trà chiều qua, đặt lên bàn, còn cẩn thận đem điểm tâm ra: “Vị sầu riêng mà ngài thích.”
Tần Hoài Sơ cầm lấy bút trên bàn, hai ngón tay thuần thục mà quay mấy vòng, bộ dạng cà lơ phất phơ rất giống thái độ không nghiêm túc nghe giảng của học sinh cá biệt.
Thẩm Băng Đàn không đoán ra tâm trạng của Tần Hoài Sơ, nghĩ đến lời của Tề Đặc, cô không nghĩ liền hỏi: “Tần tổng, tôi đây chính là quan tâm ngài, phần dụng ý này, ngài có cảm nhận được không?”
Phản ứng đầu tiên của Tần Hoài Sơ là khẽ giật mình, động tác quay bút cũng theo đó dừng lại, đáy mắt hiện lên ý cười: “Mấy lời như thế này cô sẽ không nói, là ai chỉ cô.”
Không nghĩ tới sẽ bị phát hiện sớm như vậy, Thẩm Băng Đàn quýnh lên, liên tục lắc đầu, dứt khoát phủ nhận: “Không có ai cả, là tôi tự nghĩ ra thôi.”
Tần Hoài Sơ chỉ im lặng cười, hoàn toàn không tin.
Thẩm Băng Đàn bỗng có chút khó chịu ở mũi.
Nhịn không được, vội vàng xoay người sang chỗ khác, dùng sức hắt hơi: “Hắt xì ------”
Trong văn phòng yên tĩnh, âm thanh càng rõ hơn.
Tần Hoài Sơ nhìn qua, phát hiện tóc cô đã ướt sũng, bả vai cũng không khá hơn là mấy.
Hắn lại nghĩ tới cảnh ở dưới cao ốc công ty, cô cùng Dương Hiên che chung một chiếc dù sóng vai nhau đi trên đường.
Lồng ngực bỗng bùng lên ngọn lửa, sắc mặt hắn cũng theo đó mà trầm xuống.
“Đây là công ty, không phải là nơi để các người vui chơi giải trí. Công việc của cô nhàn rỗi lắm sao, trời mưa to còn ra ngoài mua trà chiều? Là ai bảo cô đi mua?”
Thanh âm của Tần Hoài Sơ hiện rõ giận dữ, Thẩm Băng Đàn kinh ngạc chớp mắt, vừa rồi trông rất tốt, sao trong phút chốc nói đổi liền đổi.
Trà chiều là Văn tỷ bảo cô đi mua, lúc này cô có nên khai cấp trên ra không?
Thấy cô không trả lời, Tần Hoài Sơ nhấc điện thoại, nói với Tề Đặc bên kia: “Bảo Tiết Văn vào đây!”
Sau khi nhận được lệnh,Tiết Văn lấy tốc độ nhanh nhất mà tiến vào.
Cảm nhận được bầu không khí trong phòng có chút căng thẳng, lại nhìn thấy khuôn mặt nghiêm trang của ông chủ, Tiết Văn cảm thấy khó thở, cố gắng hạ thấp giọng: “Tần tổng, ngài tìm tôi?”
Tần Hoài Sơ chỉ vào trà chiều trên bàn: “Thứ này là ai bảo mua?”
Tiết Văn bị hỏi đến nghẹn cả lời, thành thật trả lời: “Là tôi bảo tiểu Dương và tiểu Thẩm đi mua, gần đây công việc của mọi người rất vất vả, tôi định mời mọi người một buổi trà chiều…..”
“Là do điểm tâm và đồ uống của công ty không hợp khẩu vị của các người? Công việc thì còn đầy sai sót, lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi, trời mưa to còn muốn biến thực tập sinh thành chân chạy vặt đi mua trà chiều phục vụ mọi người?”
“Thực tập sinh cũng có việc của họ, tôi tuyển họ vào đây là muốn họ nhanh chóng làm quen với nghiệp vụ của công ty, chia sẻ công việc với các người, chứ không kêu họ bưng trà rót nước hầu hạ quần chúng!”
“Từ hôm nay trở đi, công ty không cho phép nhân viên trong giờ làm việc lại chạy ra ngoài mua trà chiều!”
Tần Hoài Sơ mang một trận răn dạy ban xuống, căn bản không cho người khác chỗ để phản bác, cuối cùng Tiết Văn chỉ có thể ngoan ngoãn nhận sai, cam đoan chuyện này sẽ không tái diễn.
Bước ra cửa văn phòng, Tiết Văn hỏi Thẩm Băng Đàn lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, chỉ đưa cho Tần tổng một phần trà chiều, đưa thế nào mà hổ gầm cả lên.
Tiết Văn bị mắng, Thẩm Băng Đàn cũng có chút tự trách, thành thật trả lời: “Em cũng không rõ là chuyện gì, chỉ là lúc nãy em không cẩn thận hắt hơi một cái, Tần tổng lại đột nhiên nổi giận.”
Tiết Văn nghe xong trong lòng liền hiểu rõ: “Tần tổng của chúng ta có bệnh sạch sẽ, em lại nhảy mũi ngay trong phòng làm việc của ngài ấy, chắc chắn trong lòng rất khó chịu, nhưng dù sao cũng là ông chủ, lại đi so đo với một thực tập sinh thì không được tốt, thế là nhớ tới việc em đi mua trà chiều mắc mưa, liền tìm chị gây khó dễ.”
Tiết Văn phân tích rất hợp lí, Thẩm Băng Đàn cũng không tìm ra được nguyên nhân khác, đành gật đầu đồng ý: “Chắc là như vậy.”
Lại áy náy nói: “Do em nên chị mới bị mắng, còn liên lụy mọi người sau này không thể đi mua trà chiều, thật xin lỗi.”
Tiết Văn cười vỗ vai cô: “Là do chị bảo em đi mua, mới khiến em mắc mưa bị bệnh, đây cũng là trách nhiệm của chị. Vả lại trà chiều của công ty hương vị không tệ, đừng nghĩ nhiều, mau về làm việc đi.”
- -------------
Phòng tổng giám đốc.
Quở trách Tiết Văn xong, ngọn lửa trong lòng Tần Hoài Sơ cũng không tiêu tán được bao nhiêu.
Hắn đứng dậy đi về phía cửa sổ, kéo rèm cửa màu xám khói ra, bên ngoài trời vẫn mưa không ngừng, từng hạt rơi xuống tựa như pha lê phát sáng.
Tề Đặc đẩy cửa đi vào, đem văn kiện trình lên: “Tần tổng, nửa tiếng sau ở Châu Âu bên kia có một hội nghị video, đây là nội dung của buổi hội nghị.”
Tần Hoài Sơ nhận lấy, tùy ý xem qua mấy trang: “Được rồi.”
Tề Đặc đang định rời đi, Tần Hoài Sơ bỗng lên tiếng: “Khoan đã.”
Hắn để văn kiện lên bàn làm việc, liếc nhìn ra trận mưa bên ngoài, giống như vô ý xoa mũi, nói với Tề Đặc: “Gần đây thời tiết chuyển lạnh rất dễ cảm mạo, cậu bảo phòng ăn nấu chút trà gừng phân cho các bộ phận, không cần nói là lệnh của tôi.”
Tề Đặc không ngờ ông chủ nhà hắn còn có một mặt tri kỷ như vậy, hơn nữa làm việc tốt không cần lưu danh.
Hắn một lời khó nói, liền nhanh chóng nhận lệnh: “Vâng.”
Bên kia phòng ăn hiệu suất làm việc rất cao, đã nấu xong trà gừng phân đến từng bộ phận.
Trà gừng cho phòng thư ký, được nhân viên đưa đến tầng 47.
Tề Đặc gọi người đến hỗ trợ phân phát, thấy mọi người đang bận, Thẩm Băng Đàn cùng Dương Hiên là thực tập sinh liền tự giác đi đến giúp đỡ.
Mới từ phòng thư ký đi ra, Thẩm Băng Đàn đã không nhịn được hắt hơi thêm mấy cái.
Dương Hiên lo lắng hỏi: “Buổi chiều hôm nay cậu liên tục hắt hơi, thật không cần đi bệnh viện?”
Thẩm Băng Đàn lắc đầu: “Tôi không sao, cũng không cần đến bệnh viện.”
Tề Đặc đánh giá tình huống của Thẩm Băng Đàn, lại nghĩ đến hành động khác thường của ông chủ lúc chiều, rốt cục cũng hiểu được.
Hắn đưa trà gừng cho Thẩm Băng Đàn: “Bên trong trà gừng của phòng ăn còn có thêm thuốc phòng cảm mạo của Đông y, rất có tác dụng, nếu thấy người không thoải mái thì nhớ lúc nóng uống nhiều lên, đổ mồ hôi liền khỏe ngay.”
“Cảm ơn Tề Đặc.”
Tề Đặc mang ý cười sâu xa nói: “Không cần khách sáo.”
Đem trà gừng giao cho Thẩm Băng Đàn cùng Dương Hiên, Tề Đặc cố ý đưa một cốc đến phòng tổng giám đốc: “Tần tổng, phòng ăn đã phân trà gừng cho các bộ phận, còn đây là của ngài.”
Tần Hoài Sơ vừa kết thúc hội nghị video, cúi đấu sửa sang lại văn kiện trên bàn: “Để đó đi.”
Tề Đặc để lên bàn làm việc: “Tần tổng, trà gừng này uống lúc còn nóng mới có tác dụng, dược liệu lạnh đi rồi sẽ không còn tốt.”
Dừng một chút, lại như vô tình nhắc đến: “Đúng rồi, thực tập sinh tiểu Thẩm kia hình như cũng bị cảm, nhưng không quá nghiêm trọng, trà gừng này đối với cô là vô cùng hữu dụng.”
Tần Hoài Sơ nheo mắt nhìn hắn: “Sao hôm nay cậu lắm lời vậy, còn có thời gian quan tâm thực tập sinh, dạo gần đây rất nhàn rỗi đúng không?”
Tề Đặc thấy tình hình không ổn: “Tần tổng ngài từ từ uống, tôi đi làm việc đây.”
Sau khi Tề Đặc đi, Tần Hoài Sơ bưng cốc trà gừng trên bàn lên, mũi liền ngửi được một cỗ mùi hương thảo dược hòa với gừng và đường đỏ.
Nhớ lúc trung học, Thẩm Băng Đàn là học sinh ngoại trú.
Cứ đến mùa thu, mỗi ngày cô sẽ mang một bình giữ nhiệt đến trường, bên trong là trà gừng do bà ngoại cô nấu, nói là phòng ngừa cảm mạo.
Sau đó hai người ở bên nhau, mỗi lần hắn chơi bóng rổ mồ hôi đầm đìa trở về, muốn cởi áo khoác ra đều bị cô ngăn lại, còn ép hắn uống hết một cốc trà gừng không quá thích kia.
Dần dần về sau, hắn cũng thích mùi vị đó.
Tần Hoài Sơ nâng tay đem trà gừng nhấp một hớp, rất khó uống.
Khác hẳn của bà ngoại nấu.
Hắn cau mày, ghét bỏ đặt cốc xuống một bên, lấy một miếng [*] liên dung xốp giòn cho vào miệng, rốt cục cỗ hương vị chát đắng kia mới dần tan đi.
[*] cái này mình cũng không rõ, nếu bạn nào biết thì cmt nha!
- --------------
Mặc dù hương vị trà gừng của phòng ăn chẳng ra làm sao, nhưng cũng xua tan đi không ít hàn khí trong người.
Tới gần lúc tan làm, Thẩm Băng Đàn đã không còn khó chịu như trước.
Bởi vì lúc nãy cơ thể không thoải mái, nên hiệu suất làm việc tương đối thấp, bản thảo cần dịch cũng theo đó còn không ít.
Tới giờ tan làm người trong văn phòng cũng thưa dần, chỉ còn cô vẫn còn ngồi chăm chú dò từ điển.
Dương Hiên còn chưa đi, làm xong công việc của mình liền chạy đi giúp Thẩm Băng Đàn.
Dương Hiên là người rất nhiệt tình, mấy ngày kế tiếp hai người làm việc cũng đã làm quen với nhau.
“Bây giờ cậu còn ở chung cư sinh viên ở ngõ Tây Hạng kia sao, nghe nói hoàn cảnh nơi đó vừa loạn vừa kém.”
Dương Hiên chỉ tay về phía Thẩm Băng Đàn: “Tôi thấy hai ngày nay mắt cậu hiện rõ quầng thâm, chắc chắc do nghỉ ngơi không tốt.”
Thẩm Băng Đàn theo phản xạ sờ vào khóe mắt, cười nói: “Vẫn ổn.”
Dương Hiên nói: “Bây giờ công việc cơ bản đã ổn định, tôi cảm thấy vẫn là mau chóng tìm một nơi tốt hơn rồi dọn qua, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì không ổn đâu.”
“Tiền thuê nhà của tôi còn nửa tháng mới hết, đến lúc đó tôi liền dọn đi.”
“Nhà cậu đã tìm được chưa? Có cần tôi giới thiệu giúp cậu?”
“Không cần, tôi đang tìm, chắc sẽ nhanh tìm được nơi thích hợp.”
Bên này hai người vừa làm vừa nói chuyện phiếm, một nơi khác, Tề Đặc cùng Tiết Văn một trước một sau từ phòng họp đi ra.
Nhìn thấy Thẩm Băng Đàn và Dương Hiên qua cửa thủy tinh của phòng thư ký, Tiết Văn nghĩ đến việc gì đó, giọng điệu cũng mang theo ý vị bát quái nói với Tề Đặc: “Lão Tề, cậu có phát hiện tiểu Dương đối với tiểu Thẩm đặc biệt ân cần, tan làm còn ở lại giúp đỡ, sẽ không phải đối với con gái người ta có ý gì chứ?"
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Tần Hoài Sơ cũng từ phòng họp bên cạnh đi ra, đứng cách đó không xa.
Ánh mắt Tề Đặc đảo quanh một vòng, thật không dám nói tiếp: “Không có đâu, Dương Hiên đối với ai cũng rất nhiệt tình, đây là tính cách của cậu ta rồi, không nhìn ra ý đồ khác.”
Tề Đặc vừa nói vừa nháy mắt với Tiết Văn.
Đáng tiếc Tiết Văn không hiểu được, vẫn như cũ kiên định với ý nghĩ của bản thân: “Thật là không phải tình yêu đều xuất phát từ tình bạn sao, hai người bọn họ đều là thực tập sinh, nhận chức cùng một ngày, khẳng đinh quan hệ so với người khác thân hơn mấy phần, không chừng sau này còn phát triển hơn thế nữa. Hay là chúng ta hợp tác giúp họ, đây cũng coi là làm việc tốt?”
“Công ty có trả thêm phí làm bà mai cho cô sao?” Tần Hoài Sơ mang khuôn mặt bình tĩnh đi tới.
Tiết Văn bỗng cảm thấy sóng lưng lạnh ngắt, lúc quay người đối mặt với Tần Hoài Sơ khuôn mặt lập tức tươi cười: “Tần tổng.”
“Trong hội nghị vừa rồi có vài thứ không ổn, nên trước giờ làm ngày mai nhớ sửa lại mấy tài liệu tôi đã gửi qua hòm thư.”
Tiết Văn: “…….”
Lão đại ơi sắp hết giờ rồi, nội dụng vừa nãy còn nhiều như vậy, nếu muốn cô sửa xong hết, chắc chắn đêm nay khỏi cần ngủ.
Tần Hoài Sơ tựa như không nhìn thấy vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Tiết Văn, đi thẳng về phía văn phòng của mình.
Ánh mắt nhìn vào trong phòng thư ký qua cửa thủy tinh, trong mắt còn có mấy phần suy tư, một lát sau, hắn quay người về phía Tề Đặc: “Trong công ty có quy định cấm yêu đương nơi công sở không?”
Tề Đặc lắc đầu: “Không có.”
Tần Hoài Sơ: “Tình yêu công sở có thể gây bất lợi cho công việc, vấn đề này cũng ít nhiều liên quan đến người phụ trách, nên mau thêm điều này vào, cũng nhanh chóng thông báo quy định mới này xuống nhân viên công ty.”
Tề Đặc khóe môi giật giật.
Lần này căn cứ theo phán đoán của hắn, tiểu tử Dương Hiên này không hề có ý nghĩ trên, hành động của hắn chỉ xuất phát từ lòng nhiệt tình, không phải tình yêu nam nữ.
Lão đại đưa ra quy định này đến cùng là vì chặn đường tiến của Dương Hiên hay là tự đào hố chôn mình đây?
*
Tác giả có lời muốn nói:
Ngẫu nhiên phát hồng bao khu tấu chương bình luận
- -----------------
Hoàn chương 5: 18h06
2868K
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.