Sau cơn mưa mùa thu rả rích, nền phố ướt sũng. 
Những vũng nước nhỏ tựa như tấm gương phản chiếu lấy những tòa nhà thành hình thù kì quái. 
Xe buýt dừng ở trạm, cửa xe mở ra. 
Thẩm Băng Đàn nhanh chóng giải quyết miếng bánh rán cuối cùng, đem túi bánh ném vào thùng rác bên cạnh. 
Lau đi mảnh vụn ở khóe miệng, trên người cô được che kín bởi áo khoác len, theo dòng người cùng đi lên xe. 
Ở đằng trước đã hết chỗ, cô ra phía sau tìm chỗ ngồi xuống. 
Ngồi ở phía trước cô là một đôi mẫu nữ. 
Bé gái khoảng chừng trên dưới bảy tuổi, có đôi mắt rất to, nương theo bánh xe chuyển động, bé tựa vào vai mẹ nhìn ra đằng sau, ánh mắt trong suốt rơi trên người Thẩm Băng Đàn. 
Đôi mắt linh động chớp chớp mấy lần, bé gái ghé vào tai mẹ mình nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con nhìn thấy tỷ tỷ xinh đẹp!” 
Thanh âm của bé gái không lớn, nhưng Thẩm Băng Đàn ở phía sau lại nghe rất rõ ràng. 
Ngôn từ của cô không được linh hoạt, cũng không biết nên làm gì trước tình huống này, chỉ có thể hơi không tự nhiên dời ánh mắt nhìn về cửa sổ. 
Người phụ nữ quay đầu nhìn, ngưng thần mất hai giây mới hỏi: “Cô có phải là Thẩm Băng Đàn?” 
Thẩm Băng Đàn hơi sững sờ. 
Người phụ nữ cười nói: “Con gái của tôi rất thích cô, trong nhà toàn là là các video vũ đạo của cô, còn nói cô là tấm gương của con bé, lớn lên cũng muốn giống như cô”. 
Thẩm Băng Đàn học múa cổ điển, lúc nhỏ đã đạt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khap-the-gioi-anh-chi-thich-em/171749/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.