Bầu trời vốn trong xanh, chẳng biết âm u từ lúc nào, giữa bầu trờiđầy mây đen, như nghe thấy tiếng sấm rền, biểu hiện cho việc trời sắpmưa to.
Ba! Gậy cuối cùng đánh lên cái lưng đẫm máu của Diệp Vân Sơ, ba mươitrượng, cuối cùng đã đánh hết. Hạ Vệ Thần hài lòng đứng lên, cũng khôngthèm nhìn đến sắc mặt trắng bệch như sắp bất tỉnh của Diệp Vân Sơ, phất ống tay áo một cái, sải bước rời đi.
Hạ Vệ Thần rời đi, mọi người cũng rối rít rời đi, không ai chú ý đến chủ tớ ngã trên mặt đất, coi như các nàng không hề tồn tại.
Tiếng sấm lại vang lên, bầu trời bao la tối om, mây đen bay loạn, sấm sét vang dội, hạt mưa lạnh như băng, rơi xuống trong nháy mắt. Thu Tứcố nén đau đớn, giằng co, khóc ôm Diệp Vân Sơ vào trong ngực, nghẹn ngào nói:
-Công chúa, người làm sao rồi?
Diệp Vân Sơ khó khăn mở đôi mắt ra, trên lưng truyền đến đau đớn kịch liệt làm nàng như sắp bất tỉnh, nàng thấy Thu Tứ rơi lệ, miễn cưỡng nởnụ cười suy yếu, khó khăn nói:
-Thu Tứ ngoan, đừng khóc, ta không sao1
-Công chúa…
Nhìn Diệp Vân Sơ miễn cưỡng cười vui, Thu Tứ không nhịn được chua xót trong lòng, lớn tiếng khóc, nước mắt tuôn ra, cùng nước mưa lạnh nhưbăng cùng hòa chung với nhau, rơi trên mặt Diệp Vân Sơ, cũng làm tâmnàng đau nhói.
-Ngoan, đừng khóc.
Thấy Thu Tứ khóc rống thất thanh, trong lòng Diệp Vân Sơ cũng bithương, mặc dù trong tâm nàng kiên cường, nhưng nàng cũng chỉ là mộtthiếu nữ hơn mười lăm tuổi, giờ khắc này Thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khap-huyet-trong-sinh-dai-gia-ha-duong-khi-phi/192505/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.