Diệp Vân Sơ lắc đầu cười khổ, chuyện này không thể trách Thu Tứ, từxưa hồng nhan họa thủy, ban đầu khi nàng còn ở An Khánh, nàng cố tình ăn điệp phấn hoa, để cho mặt bị biến dạng, nổi đầy nốt mụn nước, là vì tựvệ. Hôm nay nàng đã rời xa An Khánh, tình cảnh ở Đông Ly này mặc dùkhông tốt hơn nhưng dù sao ở đây cũng không có Diệp Vân Tuyết, nàng cũng không cần mang bộ mặt xấu xí này nữa.
Chầm chậm đi tới bàn trang điểm cũ nát ngồi xuống, Diệp Vân Sơ lẳnglặng nhìn vào gương đồng, hơi mơ hồ, nhưng lại càng lộ ra khuôn mặt dữtợn, đáng ghê tởm, nhớ lại lúc nãy khi Hạ Vệ Thần nhìn thấy khuôn mặtmình giống như nhìn thấy ác quỷ, không khỏi cười lạnh.
Người trong thiên hạ đều trông mặt mà bắt hình dong, Hạ Vệ Thần kiêungạo cũng vậy thôi! Khó trách Hạ Vệ Thần không phải Diệp Vân Tuyết thìkhông chịu thành thân, thì ra hắn cũng là một người nông cạn, trông mặtmà bắt hình dong. Người người đều nói Diệp Vân Tuyết là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nhưng có ai biết, Diệp Vân Tuyết sở dĩ chán ghét nàng chẳngqua vì dung mạo nàng xem ra so sánh hơn mấy phần Diệp Vân Tuyết.
Người đẹp, chưa chắc tâm đã đẹp, người xấu, chưa hẳn tâm đã xấu. Nàng đối với dung mạo của mình luôn luôn lơ đễnh, không phải bởi nàng kiêungạo, vì nàng biết dù có dung mạo đẹp đến đâu đi chăng nữa thì cũng sẽcó ngày già đi, năm đó mẫu thân nàng tuy chỉ là cung tỳ giặt quần áonhưng dung nhan lại đẹp vô song. Chính bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khap-huyet-trong-sinh-dai-gia-ha-duong-khi-phi/192498/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.