Giãy dụa không thoát, thân hình nhỏ bé của nàng bị đẩy ngã ở trêngiường, nàng bị hắn đè nặng ở dưới thân. Nàng muốn hét to thì bị đôi môi hắn chặn lại, như không có chuyện gì xảy ra, hắn thô lỗ tách hai chânnàng ra, bá đạo cứng nhắc xâm nhập vào đường hầm, nhưng không gặp phảichướng ngại, làm động tác hắn hơi cứng đờ, nổi giận gầm nhẹ:
-Tàn hoa bại liễu mà cũng dám đưa tới, An Khánh lão nhân, nỗi nhục ngày hôm nay, ngày khác Bổn Vương sẽ trả gấp bội!
Nói xong, giống như trừng phạt, cũng giống như phát tiết bất mãn,động tác của hắn càng thêm thô bạo cuồng dã, hắn điên cuồng đụng, đấmnàng, hung hăng gặm cắn, không chút thương tiếc đòi hỏi nàng.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc tất cả hành hạ cũng kết thúc bởitiếng rống như mãnh thú của hắn. Mà đột nhiên từ lúc bị hắn xâm chiếmthân thể, Diệp Vân Sơ không giãy dụa nữa, nàng yên lặng nằm dưới ngườihắn, không phát ra bất kỳ thanh âm gì, thậm chí giống như không còn thởnữa. Giờ phút này, nàng như một cái xác không có linh hồn, chỉ có nướcmắt hiện rõ dưới ánh trăng, tỏa ra lóng lánh.
Tâm đã chết, ở An Khánh, nàng đã bị mọi người chà đạp dưới chân mườitám năm, cũng bị Diệp Vân Tuyết cao cao tại thượng hành hạ, gây khó dễmười năm, hôm này, nàng đã rời khỏi An Khánh nhưng vẫn không thoát khỏivận mệnh bị người khác giẫm đạp sao?
Trong đau khổ, nàng phảng phất như thấy Diệp Vân Tuyết kiêu ngạo kia, khuôn mặt cười khinh bỉ, như nghe thấy lời nói chanh chua của nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khap-huyet-trong-sinh-dai-gia-ha-duong-khi-phi/192494/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.