Chương trước
Chương sau
-Tự tạo nghiệp chướng tất không thể sống! Nữ nhân này ác độc quá mức, tính toán mọi việc đều tường tận, thế mà đến cuối cùng lại chết trênchính tay mình.
Hạ Vệ Lam cười lạnh lùng, một phát đá thi thể của Diệp Vân Tuyết lănra một bên, chỉ thấy ngực Diệp Vân Tuyết đã dính đầy máu, cây trâm bannãy mà nàng ta dùng để giết Diệp Vân Sơ đã đâm rất sâu vào ngực trái,đúng vị trí tim của nàng ta, tình trạng khi chết cực kỳ thê thảm.
Hạ Vệ Lam trải qua bao trận chiến, hơn nữa tính cách lại lạnh lùng vô tình, cái chết của Diệp Vân Tuyết đối với hắn mà nói giống như chỉ làcái chết của một con kiến, không đến nơi đến chốn, hơn nữa quả thật lúctrước hắn cũng muốn giết Diệp Vân Tuyết, tuy rằng cái đá khi nãy cũngkhông thể lấy mạng Diệp Vân Tuyết được, nhưng hôm nay, hắn tuyệt đốikhông bỏ qua cho nữ nhân ác độc này.
Nếu lúc nãy hắn đến chậm một bước, chị sợ Diệp Vân Sơ đã bị nàng tahạ độc thủ. Nghĩ đến đây, Hạ Vệ Lam không khỏi sợ hãi, lại cảm thấy maymắn. May là vì hắn có chuyện cần đưa Diệp Vân Sơ tiến cung, nên hắn tựđến đây, nếu hắn chậm một bước, vậy chắc chắn thứ mà hắn nhìn thấy chính là thi thể của nữ nhân mà mình yêu.
Nhìn tình trạng chết vô cùng bi thảm của Diệp Vân Tuyết, Diệp Vân Sơlại kinh sợ. Nàng nhìn Diệp Vân Tuyết chết không nhắm mắt, trong lònglại cảm thấy hỗn loạn, một cảm giác khó hiểu tràn ngập trong lòng nàng,không biết là cảm giác được giải thoát, hay là sợ hãi.
Nàng hận Diệp Vân Tuyết, điều này không còn nghi ngờ gì nữa. Vì DiệpVân Tuyết tàn nhẫn giết chết muội muội, lại hại chết mẫu thân của nàng.Cho tới nay, ở An Khánh suốt bao năm, nàng vẫn bị Diệp Vân Tuyết gây khó dễ, giẫm nát dưới chân. Lúc trước nếu không phải Thất ca một lòng chechở cho nàng, chỉ sợ nàng đã đi theo bước chân của mẫu thân và muộimuội. Nhiều năm bị Diệp Vân Tuyết tra tấn nhục nhã, nỗi hận đối với Diệp Vân Tuyết đã xâm nhập vào xương tủy nàng.
Nàng muốn báo thù cho muội muội và mẫu thân, cướp lại tất cả từ tayDiệp Vân Tuyết, nhưng nàng vốn lương thiện, không muốn Diệp Vân Tuyếtphải chết. Dù sao Diệp Vân Tuyết cũng cùng một phụ thân với nàng, trênngười chảy cùng một dòng máu. Tuy nàng không muốn thừa nhận, Diệp VânTuyết cũng không thừa nhận, nhưng dòng máu lại nói rõ, Diệp Vân Tuyếtthật sự là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với nàng.
Chỉ vì mẫu thân nàng từng là một nô tỳ hèn kém trong cung, Diệp VânTuyết vẫn luôn coi đó là điều hổ thẹn, nói nàng làm bẩn huyết mạch Hoàng gia cao quý, phải đưa nàng vào chỗ chết, mà lần nào cũng thế. Nếu không phải Diệp Vân Tuyết một lòng muốn sát hại con nàng, nổi lên ý định giết chóc với nàng, nàng ta cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy. Giếtngười không được, bản thân lại chết vì chính trâm gài tóc mà mình tự tay tháo xuống.
Đây là ý trời, trong chốn u minh số phận đều đã định, cả đời Diệp Vân Tuyết được sủng ái mà kiêu, làm nhiều việc ác, nô tỳ hạ nhân bị nàng ta phạt đòn chết nhiều vô số kể, đến cuối cùng, nàng ta cũng bị báo ứng,chết trong tay chính bản thân mình.
Nhìn Diệp Vân Tuyết trợn to hai mắt, gương mặt không còn sự sống,Diệp Vân Sơ hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ trấn tĩnh bản thân, chậm rãiđi ra, lấy tay khép mắt Diệp Vân Tuyết xuống.
Cho dù Diệp Vân Tuyết đã chết, nhưng cặp mắt không còn thần thái vẫncó thể thấy được oán hận và không cam lòng, Diệp Vân Tuyết hận nàng, vừa nhìn thấy nàng đã ghét, cũng như nàng hận Diệp Vân Tuyết, Diệp VânTuyết hận nàng cũng thấu xương, không thấy nàng chết thì không dừng lại.
Chậm rãi thở một hơi, Diệp Vân Sơ nhìn máu tươi mà thẫn thở, thậm chí quên mất tay mình đang bị thương, đang đau đớn.
Kẻ thù giết mẫu thân cuối cùng đã chết, Diệp Vân Tuyết đã chết! Nhưng lòng nàng lại không vui mừng như mình tưởng, ngược lại trở nên vô cùngtrầm trọng. Vì nàng biết, không ai từ bé đã xấu, đã ác độc, sở dĩ lòngdạ Diệp Vân Tuyết trở nên hẹp hòi, đố kỵ như thế là do Dương quý phi vàHoàng đế An Khánh cưng chiều quá đáng, là họ đã dung túng, khiến tínhcách nàng ta trở nên kiêu ngạo ngang ngược, khiến nàng ta không thể đểbất cứ kẻ nào hơn mình. Còn nàng sinh ra cũng ở Hoàng gia, số phận đãđịnhnàng cũng sẽ có kết cục bi thảm mà thôi.
Diệp Vân Tuyết chết, lòng Diệp Vân Tuyết bỗng buồn bã, không phải vìDiệp Vân Tuyết, mà là vì chính mình. Bất kể là Diệp Vân Tuyết xuất thâncao quý hay thấp kém như nàng, sinh ra trong hoàng gia, mọi việc đềukhông theo ý mình, tuy Diệp Vân Tuyết được Hoàng đế An Khánh và Dươngquý phi sủng ái, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi số phận của mộtquân cờ, bị đưa tới hòa thân. Có lẽ kết cục của Diệp Vân Tuyết ngày hômnay chính là kết cục sau này của nàng.
Tay bỗng nhiên bị người ta kéo, Diệp Vân Sơ lấy lại tinh thần, đãthấy Hạ Vệ Thần cẩn thận băng bó vết thương cho nàng. Động tác của hắncực kỳ vụng về, hiển nhiên cũng không quen chăm sóc người khác.
Thấy Diệp Vân Sơ nhìn mình ngơ ngác, Hạ Vệ Lam bỗng nhíu mày, cười nói:
-Sao? Có phải cảm kích ta hay không? Sơ nhi, câu nói của ta vẫn vậy,nếu nàng muốn nói cảm ơn ta, ta cũng không ngại nàng lấy thân mình báođáp đâu.
Thấy hắn đang thắt băng ở tay mình, Diệp Vân Sơ tức giận túm lòng bàn tay hắn, sẵng giọng:
-Tam điện hạ còn cố tình nói đùa vào lúc này, giờ nên nghĩ xem nên làm gì bây giờ đây!?
Hiện giờ tuy Hạ Vệ Thần không có cảm tình với Diệp Vân Tuyết, nhưngthân phận của Diệp Vân Tuyết dù sao cũng là Vương phi cưới hỏiđàng hoàng của hắn, nếu chết không rõ ràng, chỉ sợ hậu quả sẽ khó giảiquyết. Dĩ nhiên Diệp Vân Sơ cũng không lo lắng việc Hạ Vệ Thần sẽ xử lýmình như thế nào, nàng chỉ muốn không để người khác hiểu lầm là nàng đãgiết Diệp Vân Tuyết.
-Sơ nhi không cần lắng, nữ nhân này chết thì đã chết rồi, còn gì màphải tính nữa? Là do ả hành hung làm thương Sơ nhi, kết quả lại tự taygiết mình, Bản Vương chính là nhân chứng!
Hạ Vệ Lam lơ đễnh, vẻ mặt vẫn cười hì hì, nói.
Thật là thế sao? Mặc dù Diệp Vân Tuyết gieo gió gặt bão, nhưng vớithân phận của nàng ta, đường đường là một Vương phi lại chết một cáchkhông hề minh bạch, chỉ sợ sẽ không có lời giải thích thỏa đáng cho cácđại thần trong triều.
Nghĩ vậy, Diệp Vân Sơ thở dài một hơi, thôi, chuyện gì tới thì cũngđã tới, nếu đã không thể chạy thoát, cùng lắm là đổi lấy mạng nàng. Nghĩ đến đây, nàng bỗng nhớ lại nghi ngờ lúc trước trong lòng mình, Hoàngthượng băng hà, thân là con trai của người, đáng lẽ theo lý thuyết thìHạ Vệ Lam phải ở trong cùng cùng với Hạ Vệ Thần mới đúng, sao đột nhiênhắn có thể xuất hiện ở nơi này?
Nghĩ tới đó, Diệp Vân Sơ rốt cuộc không nhịn được mà hỏi:
-Sao ngươi có thể tới đây?
Hạ Vệ Lam nghe vậy, nhíu mày nói:
-Biết Sơ nhi gặp nguy hiểm, sao Bản Vương có thể không đến? Được rồi, đi cùng Bản Vương đi.
Nói xong, hắn ôm lấy Diệp Vân Sơ, kéo nàng đi ra ngoài.
-Ngươi muốn đưa ta đi đâu?
Diệp Vân Sơ giãy giụa đẩy hắn ra, ánh mắt đề phòng.
-Tất nhiên là vào cung rồi, chẳng lẽ nàng không muốn biết Nhị hoàng huynh bây giờ ra sao à?
Hạ Vệ Lam cười tà mỵ, miễn cưỡng nói.
-Hắn……….
Diệp Vân Sơ nghe vậy, lòng bỗng trĩu xuống! Hoàng thượng băng hà, vềlý thì Hạ Vệ Thần sẽ kế thừa ngôi vị Hoàng đế, chẳng lẽ trong cung đãxảy ra biến cố gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.