Lời Hạ Vệ Thần vừa nói xong, sắc mặt Diệp Vân Tuyết trở nên trắngbệch, hoảng sợ vô cùng lớn dâng lên từ sâu trong tim, sợ hãi mất hết tất cả khiến nàng ta kinh sợ, theo bản nàng, nàng ta bối rối, định ngẩngđầu phủ nhận, nhưng đập vào mắt lại là ánh mắt chán ghét của Hạ Vệ Thần, một câu cũng không nói nên lời.
Qua nửa ngày, nàng ta cuối cùng mới tê liệt ngã sụp xuống, khóc rốngthất thanh, khóc vô cùng ấm ức tủi thân, cõi lòng tan nát, nhưng rốtcuộc cũng không đổi trở về được sự thương tiếc và dịu dàng khi xưa củaHạ Vệ Thần. Nàng ta không cam lòng, thật sự không cam lòng. Từ nhỏ đếnlớn, gần như lúc nào nàng ta cũng muốn dẫm nát Diệp Vân Sơ dưới lòng bàn chân, vì Diệp Vân Sơ là con gái do một nô tỳ hèn kém sinh ra, đó là đồhạ lưu, căn bản không có tư cách tranh đoạt thứ gì với nàng ta, chỉ cầnDiệp Vân Tuyết muốn, nàng ta có thể đoạt thứ trong tay Diệp Vân Sơ màkhông hề kiêng kỵ, nhưng giờ nàng ta có xuất thân cao quý đến thế nào đi chăng nữa, ở trong mắt Hạ Vệ Thần còn kém hơn cả Diệp Vân Sơ là nữ nhân ti tiện này, vậy sao nàng ta cam lòng cho được?
Nhìn Diệp Vân Tuyết khóc ngã xuống đất, và dáng vẻ phẫn nộ của Hạ VệThần, Diệp Vân Sơ vẫn lạnh nhạt, nàng không có tâm trạng đi tội nghiệpcho Diệp Vân Tuyết, mà lòng nàng lại càng hiểu rõ, giờ Diệp Vân Tuyếttuy rằng thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu thế thôi, nhưng với tính cách củanàng ta, hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khap-huyet-trong-sinh-dai-gia-ha-duong-khi-phi/1403620/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.