Bị nhiều người vây quanh, kẻ đó không hề rối, thấy Hạ Vệ Thần đuổitới, hắn ta quay đầu cười lạnh, bỗng nhiên tới gần rìa vách đá, dùng sức đẩy Diệp Vân Sơ ra vách núi, mà hắn vô cùng mau lẹ lủi vào trong khurừng gần đó.
Lúc này mặc dù Diệp Vân Sơ đã tỉnh táo, nhưng bị kẻ đó đẩy, không giữ được thăng bằng, lảo đảo một cái, trong nháy mắt khiến Hạ Vệ Thần kinhsợ muốn chết, ngã xuống vách núi tối đen….
-Không!
Trong một khắc này, Hạ Vệ Thần chỉ cảm thấy tâm can như muốn vỡ ra,hắn chạy như bay về phía nàng, muốn kéo từ rìa vách núi về, nhưng cuốicùng lại chậm một bước, hắn chỉ kịp túm lấy góc áo nàng, không kéo đượcnàng lên, chỉ có thể nhìn nàng lơ lửng ở vách núi, gió thổi đung đưa,góc áo dần dần bị rách.
-Sơ nhi, ta xin nàng, xin nàng nắm lấy tay ta, nắm thật chặt….
Hắn gần như hóa điên nhìn nàng, nước mắt tuyệt vọng cuối cùng khôngkìm được mà tràn ra, một giọt, rồi lại một giọt rơi trên mặt nàng.
Lời cầu xin bi thiết của Hạ Vệ Thần không làm Diệp Vân Sơ bừng tỉnh,bất luận sau đó thế nào, hắn có làm gì đều không khiến nàng cảm động,huống hồ giờ lòng nàng đã tuyệt vọng, một lòng muốn chết, sao có thểnghe thấy hắn nói gì?
Tục ngữ nói “Nam nhân đổ máu chứ không đổ lệ”, Hạ Vệ Thần lại là kẻkiêu ngạo tự phụ, nhưng một nam nhân như vậy lại vì nàng, vì nữ nhân yêu sâu đậm tới tận xương tủy, lần đầu tiên hắn rơi nước mắt tuyệt vọng hối hận. Kiêu ngạo, tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khap-huyet-trong-sinh-dai-gia-ha-duong-khi-phi/1403600/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.