Thị vệ nghe Diệp Vân Sơ nói xong, quay sang nhìn nhau, chắp hai tay, trả lời:
-Vâng, Vương phi nương nương.
Nói xong, một người liền bước nhanh ra ngoài.
Diệp Vân Tuyết thấy thị vệ kia nghe lời Diệp Vân Sơ, trong lòng thởdài nhẹ nhõm rất nhiều, nước mắt cũng ẩn chứa sự ghen tỵ, trong lòngcũng không hờn giận.
Sau khi thị vệ kia nhận lệnh đi ra ngoài, trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Diệp Vân Sơ thấy Diệp Vân Tuyết nằm trên người Hạ Vệ Thần mà khóc liền rời khỏi phòng, rốt cuộc từ trong miệng thị vệ mới biết sao hắntrọng thương như vậy mà không truyền Thái y tới, sợ kinh động người ởtrong cung. Hóa ra tất cả đều là vì Diệp Vân Tuyết.
Lời của thị vệ có nhiều che giấu, cũng không rõ ràng, mãi cho tới khi Đông Phương Ngưng vội vàng đứa đại phu tới, đại phu sau khi chẩn trị,nói:
-Vũ khí đâm vào vết thương vẫn chưa lấy ra, dẫn đến bị vết thương làm cho sốt cao và hôn mê.
Nói xong lại kiểm tra một phen, mới nói:
-Sau khi bị thương lại vận động mạnh, làm cho vũ khí càng cắm sâu,may là không phải đâm vào chỗ trọng yếu, bằng không tính mạng ngàn cântreo sợi tóc.
Diệp Vân Tuyết nghe xong, vẻ mặt trở nên khẩn trương rối bời, mà rốibời như vậy cũng phải do lo lắng quá mức mà nên, giống như người làmviệc gì đó thẹn với lòng sợ bị người khác biết được.
Nhìn ra vẻ mặt rối bời của Diệp Vân Tuyết, trong lòng Diệp Vân Sơ đãcó dự liệu, nhìn đại phu lấy thứ đã đâm Hạ Vệ Thần từ miệng vét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khap-huyet-trong-sinh-dai-gia-ha-duong-khi-phi/1403565/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.