🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit & Beta: Spum-chan

Tất cả mọi người trên giang hồ đều biết, Tần Thiếu Vũ tuy tính tình bất cần đời, ngày thường cũng quen kiệt ngạo bất tuân, nhưng vẫn là người biết nói đạo lý. Duy có một việc là hắn không thể nhịn, đó là có người động tới Thẩm Thiên Lăng.

“Muốn chết.” Quả nhiên sau khi nghe y nói xong, Tần Thiếu Vũ nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ.

“Ngươi khoan tức giận đó.” Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ ngực hắn, “Nghe ta nói xong đi.”

“Nói cái gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi y.

“Ta cũng phái ám vệ đi hỏi vị tiên sinh kể chuyện kia, vì sao phải giấu phần truyện đó đi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Mọi người đều nói là sợ ngươi tức giận.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Ta quả thực sẽ tức giận.”

Dân chúng cũng không phải ngóc đến mức không còn đầu óc, thường ngày tuy thích xem tiểu thuyết, cũng thích các loại tình tiết kỳ lạ, nhưng còn chưa có ai phát điên đến mức viết cho Thẩm Thiên Lăng mất mạng. Nếu thật sự xuất hiện loại tình tiết quỷ quái gạt người như “Thẩm công tử ôm Bích Tuyền Tỳ cộng phó liệt hỏa” này, không chỉ đắc tội Truy Ảnh Cung, hơn nữa còn chắc chắn là bán không được, sẽ lỗ vốn to! Huống hồ Thẩm công tử đáng yêu khả ái mảnh mai chỉ cần cầu mưa cho dân chúng Thành Vân Lam là được rồi, ai muốn quản cái thứ đồ bỏ Tây vưc kia chứ, cái thứ kia có gì đáng mơ ước, đúng là phiền không chịu được. Cho nên mặc kệ là người bán sách hay người kể chuyện, mọi người đều không hẹn mà cùng giấu nhẹm phần ấy đi, biến thành bản truyện riêng của sa hồ Hoàng Đại Tiên, vô cùng ăn ý!

“Xuất hiện kết quả này, chắc là kẻ sau màn cũng không thể ngờ đến.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nếu ta đoán không sai, hắn vốn muốn để chuyện này truyền đến tai của Hoàng đế Thất Tuyệt quốc, sau đó mới ra tay.”

“Muốn xúi giục Mộ Hàn Dạ cướp ngươi từ trong tay ta?” Tần Thiếu Vũ cười lạnh, “Không biết tự lượng sức mình.”

“Mộ Hàn Dạ?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, “Là ai?”

“Hoàng đế Thật Tuyệt quốc.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lúc trước không quen, nhưng nếu đã xảy ra việc này, ta tất nhiên phải phái người điều tra.”

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Kỳ thật cho dù những lời này không phải Hoàng Đại Tiên viết, hắn cũng là người có liên quan, cho nên ta mới muốn sớm về Truy Ảnh Cung, để biết rõ mọi chuyện rốt cục là như thế nào.”

“Sáng mai lập tức dẫn ngươi về.” Tần Thiếu Vũ bảo người mang lên nước tắm cho y, “Đã muộn rồi, ngủ một giấc trước đã.”

“Ngươi cũng đừng tức giận.” Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn, “Thiên hạ lớn như vậy, luôn sẽ có người tốt người xấu, không đáng chấp nhất trong lòng.”

“Có người muốn động tới ngươi, tâm trạng của ta tất nhiên không tốt được.” Tần Thiếu Vũ nắm tay y hôn nhẹ, “Nhưng ngươi cứ yên tâm, sau khi tra được là ai, ta sẽ tự tay làm thịt hắn.”

Nước tắm lập tức được đưa đến, nóng hôi hổi rất thoải mái. Ngâm chưa được bao lâu, bả vai Thẩm Thiên Lăng đã nhuộm màu phấn hồng, hai má cũng hồng nhuận hơn rất nhiều.

“Phu nhân…” Không gian dục dũng có hạn, cho nên Tần cung chủ vô tình bị tước đoạt lạc thú tắm uyên ương.

“Không được.” Thẩm Thiên Lăng dứt khoát cự tuyệt, “Trong phủ nha không thể làm.”

“Vì sao?” Tần Thiếu Vũ vươn móng vuốt kéo y tới gần.

Còn sao nữa! Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói, “Sẽ độc hại luật pháp.”

“Lại nói bậy.” Tần Thiếu Vũ lau khô người y, “Theo như ngươi nói, nếu sau này Ôn đại nhân thành thân, chẳng phải cả đời đều không thể xx sao.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Thiếu hiệp ngươi có cần phản ứng như thế không, đã nói đừng chú ý chi tiết nhỏ nhặt mà.

“Hửm?” Tần Thiếu Vũ nâng cằm y lên.

“Vậy cũng không cho làm.” Thẩm Thiên Lăng chui vào ổ chăn, “Phủ nha cũ như vậy, không chừng sẽ sập giường đó.” Nếu như thế chính y nhất định sẽ khóc lóc chạy đi thắt cổ.

“Vậy cho ta sờ sờ.” Tần Thiếu Vũ giống như thuốc dán dính người, hai tay không thành thật nhéo nhéo sờ sờ.

Thẩm Thiên Lăng vừa cười vừa trốn, hai người ở trong màn đùa giỡn ầm ĩ một trận, Tần Thiếu Vũ mới cảm thấy mỹ mãn thả người ra, cúi đầu hôn lên khóe môi y, “Ngủ đi.”

Thẩm Thiên Lăng ôm eo hắn hắn, “Ngày mai phải đánh thức ta sớm.”

“Biết rồi.” Tần Thiếu Vũ ôm chặt y, “Yên tâm, dù có rất nhiều người mơ ước ngươi, nhưng ta sẽ giải quyết sạch sẽ hết.”

Thẩm Thiên Lăng đáp khẽ một tiếng, ở trong lòng hắn yên tâm mà ngủ.

Sau nửa đêm, ám vệ đang ở trên nóc nhà quơ chân hóng gió, đột nhiên thấy Tần Thiếu Vũ ra khỏi phòng ngủ.

Chẳng lẽ Cung chủ muốn đi thâu tình (yêu đương vụng trộm)? Mọi người ai nấy chấn động, trong đầu lập tức hiện ra một hồi kịch cẩu huyết kinh hãi thế tục, thật ngược a.

“Xuống đây.” Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói.

Ám vệ tập thể nhảy vào trong sân, nghĩ ngợi thấp thỏm! Chẳng lẽ cung chủ bị phu nhân đuổi xuống giường nên tâm tình không tốt, cho nên muốn tới chỉnh chúng ta? Đời người quả là bi kịch, bọn ta vô tội mà.

“Mấy ngày hôm trước là ai giúp Lăng nhi thám thính tin tức?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Ám vệ nghe vậy sửng sốt, thám thính tin tức gì đó hoàn toàn không có a!

Chỉ có một ám vệ kích động đứng ra, “Hồi Cung chủ, là thuộc hạ!”

Những người còn lại lập tức dùng ánh mắt vô cùng hâm mộ cũng vô cùng ghen tị nhìn hắn, vậy mà được một mình chấp hành nhiệm vụ do phu nhân giao cho, việc này giống như được trời ban phước lớn vậy đó!

“Rất tốt.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Nói hết những gì ngươi thăm dò được cho ta.”

“Kỳ thật chỉ là về tiểu thoại bản của Hoàng Đại Tiên thôi.” Ám vệ lấy ra một quyển sách từ trong ngực, “Thuộc hạ có lưu lại một quyển.”

Tần Thiếu Vũ nhận lấy, quả nhiên đúng như lời Thẩm Thiên Lăng nói, là đoạn nội dung muốn y cùng Bích Tuyền Tỳ cộng phó liệt hỏa, thậm chí còn nói nếu không làm được, trong vòng mười năm Thất Tuyệt quốc kia sẽ bị cát sa mạc cắn nuốt, từ nay về sau vĩnh viễn biến mất.

“Thuộc hạ cũng hỏi qua vài người bán sách, đều nói là một thư sinh bán cho bọn họ.” Ám vệ nói, “Cũng là dáng người không cao, trên mặt toàn rỗ, không khác gì miêu tả của ông chủ Trưởng, hẳn chính là do Hoàng Đại Tiên giả trang mà thành.”

“Sáng mai phái người đi từng nhà tìm, dù có bao nhiêu thoại bản, đều mua hết về Truy Ảnh Cung.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sau đó đi tìm vài tú tài biết viết sách lên núi.”

“Thuộc hạ đã biết.” Ám vệ gật đầu.

“Gần đây tăng mạnh phòng bị.” Giọng điệu Tần Thiếu Vũ có chút lãnh khốc, “Dù là bất cứ ai, chỉ cần uy hiếp đến Lăng nhi, giết không tha.”

“Vâng.” Ám vệ cùng hô lĩnh mệnh, tiếp tục trở lại nóc nhà trị cương gác đêm. Tần Thiếu Vũ quay lại phòng, chỉ thấy Thẩm Thiên Lăng đang mơ mơ màng màng dụi mắt.

“Ngủ tiếp đi.” Tần Thiếu Vũ lên giường ôm y vào trong lòng, “Thời gian còn sớm.”

“Ngươi đi đâu vậy?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Nhà xí.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngủ đi.”

“Ta nghe ngươi nói rồi.” Thẩm Thiên Lăng chôn mặt trong lòng hắn, than thở, “Nửa đêm canh ba cũng không yên ổn.”

Tần Thiếu Vũ bật cười, “Ta không yên tâm ngươi thôi.”

“Ngủ đi.” Thẩm Thiên Lăng dùng cả tay lẫn chân quấn lấy hắn, “Không được lén chuồn ra nữa.”

“Ừ.” Tần Thiếu Vũ đè lại góc chăn cho y, “Ta cam đoan.”

Thẩm Thiên Lăng vừa lòng cọ cọ, tiếp tục ngủ khò khò.

Một đêm mộng đẹp.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai chú chim khách đậu trên cành, líu ríu rất náo nhiệt.

Thẩm Thiên Lăng mơ mơ màng màng lười biếng duỗi eo, sau đó mở mắt nhìn người bên cạnh.

“Sớm an.” Tần Thiếu Vũ chọt chọt hai má.

“Ngủ thật ngon.” Thẩm Thiên Lăng rúc trong ổ chăn, “Thoải mái quá.”

“Biết rõ có người có ý đồ xấu với mình mà còn có thể ngủ ngon vậy sao.” Tần Thiếu Vũ bị chọc cười, “Heo con.”

“Cũng không thể bởi vì có người xấu mà ta lại không ăn không ngủ.” Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy, “Huống hồ ngươi nhất định sẽ bảo hộ ta, vì sao phải lo lắng.”

Ý cười nơi đáy mắt của Tần Thiếu Vũ càng đậm, kéo cả người y vào trong lòng, “Những lời này ta thích nghe.”

“Đừng lộn xộn.” Thẩm Thiên Lăng đẩy tay hắn ra, “Làm chính sự quan trọng hơn.”

“Cho ta hôn một cái trước đã.” Tần Thiếu Vũ ôm y đè lên giường, bắt đầu trò lưu manh cố định mỗi buổi sáng đều thực thi.

Ôn Liễu Niên bưng một bàn thịt bò, bừng bừng hưng trí từ cửa viện đi vào, chào hỏi với ám vệ, “Tần cung chủ và Thẩm công tử thức dậy chưa?”

Thức thì thức, nhưng nhất thời bán khắc chắc không xuống giường được đâu. Ám vệ đơn giản ha ha cười nói, “Sợ là đại nhân phải đến lần nữa rồi.”

“Không sao không sao, ta ở đây chờ.” Ôn Liễu Niên ngồi trên ghế đá, “Ta tự tay làm chút thịt khô, muốn mang cho Tiểu Phượng Hoàng, tính ra cũng vài ngày không gặp rồi.”

Ám vệ dùng ánh mắt tràn ngập thâm ý nhìn hắn —— ngươi xác định muốn ở đây chờ?

Ôn Liễu Niên bị nhìn đến rùng mình, vừa định mở miệng hỏi sao thế, trong phòng liền truyền đến tiếng thét kinh hãi của Thẩm Thiên Lăng.

Ám vệ kiêu ngạo ưỡn ngực, phu nhân nhà ta đúng là mảnh mai!

Ôn Liễu Niên: …

“Cách ta xa một chút!” Thẩm Thiên Lăng tiếp tục xù lông.

Tần Thiếu Vũ cười khẽ, sỗ sàng ăn đậu hủ, vui đến quên cả trời đất.

Phòng trong hài hòa hỉ nhạc, Ôn Liễu Niên buông thịt bò mặt đỏ tai hồng, “Ta, ta, ta đi trước thì tốt hơn.”

Trong lòng ám vệ tràn ngập đồng tình, nhìn hắn chạy ra ngoài, hoặc là nói chạy như điên ra khỏi sân.

Đúng là đáng thương, người đọc sách có thể chạy nhanh đến vậy sao.

Nhất định là bị dọa thảm rồi.

Mà trong Truy Ảnh Cung, cánh tay Hoàng Đại Tiên đã được Hoa Đường chữa khỏi, ngoại trừ có vài vết bầm, cũng không bị ảnh hưởng nhiều.

“Giữa trưa ta sẽ đến thay thuốc cho ngươi.” Hoa Đường nói, “Ba ngày nữa có thể hồi phục như cũ.”

“Làm phiền rồi.” Hoàng Đại Tiên đứng lên nhìn xung quanh, “Nơi này là…nhà giam của Truy Ảnh Cung?”

“Truy Ảnh Cung không nuôi kẻ rãnh rỗi, làm sao có nhà giam.” Hoa Đường thu dọn hòm thuốc, “Có thể tới nơi này, hoặc là bằng hữu, hoặc là toi mạng.”

Hoàng Đại Tiên nghe vậy sửng sốt, sau đó thử hỏi, “Chúng ta… là bằng hữu phải không?”

Hoa Đường cười như không cười, “Ta lại không cho là vậy.”

Hoàng Đại Tiên ấm ức nói, “Ta vô tội mà.”

“Cung chủ sẽ không oan uổng bất cứ một ai.” Hoa Đường bưng thuốc đi ra ngoài, “Nếu ngươi không làm chuyện đuối lý, Truy Ảnh Cung cũng sẽ không bạc đãi ngươi.”

“Cô nương dừng bước.” Hoàng Đại Tiên gọi nàng lại, “Có thể giúp đỡ một chuyện hay không?”

“Cái gì?” Hoa Đường xoay người nhìn hắn.

“Ngựa của ta ở Truy Ảnh Cung.” Hoàng Đại Tiên nói, “Ta muốn gặp nó.”

“Là Hãn huyết bão mã kia sao?” Hoa Đường hỏi.

Hoàng Đại Tiên gật đầu.

“Hiện giờ sợ là không được.” Hoa Đường lắc đầu.

“Cũng đúng, dù sao ta vẫn là phạm nhân.” Hoàng Đại Tiên lại nói, “Sau này nếu có thể làm rõ mọi chuyện, có thể trả ngựa lại cho ta không?”

Hoa Đường điềm nhiên mỉm cười, xoay người rời khỏi tiểu viện.

Trong lòng Hoàng Đại Tiên đầy khó hiểu, đứng ở cửa khẽ nhíu mày, hiển nhiên không thể lý giải thâm ý trong nụ cười của nàng.

Ám vệ trên nóc nhà tán thưởng, không hổ là Tả hộ pháp, cười có lệ cũng tiêu chuẩn như thế, trông vô cùng bí hiểm, kỳ thật rõ ràng là nàng cũng chưa biết a! Ai chẳng biết phu nhân cực kỳ thích con ngựa kia chứ, đừng nói hiện giờ nó ở Truy Ảnh Cung, cho dù ở trong quân đội của Thất Tuyệt quốc, chỉ sợ cung chủ cũng sẽ tự mình dẫn người đến cướp về!

Không sai, thân là võ lâm chính đạo, tất yếu phải có quyết đoán kinh người như thế!

Cho dù là đi cướp, cùng là việc nên làm!

Bởi vì vận mệnh chính là không có đạo lý như thế đó.

Phải nhiệt liệt tán dương a.

Hết

About these ads
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.