🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bởi vì Diệp Cẩn cố ý kiên trì, Thẩm Thiên Phong đành phải mang y trở lại nóc nhà lần nữa, may mắn trong phòng đã làm xong việc nên im lặng hơn rất nhiều, tráng hán cũng mặc xong y phục, vài hạ nhân đang tại thu thập mọi thứ.

“Kỹ xảo hôm nay học được , sau khi trở về cần phải hảo hảo luyện tập.” Ma ma nói, “Có nhớ kỹ chưa?”

“Vâng.” Bảy tám nữ tử kia nhất tề trả lời, che miệng cười khanh khách.

Diệp Cẩn ở trên nóc nhà yên lặng nổi một thân da gà.

Còn! Luyện! Tập!

Cư! Nhiên! Còn! Phải! Luyện! Tập!

Loại! Chuyện! Này! Làm! Sao! Mà! Luyện! Tập!

“Hảo, đều trở về nghỉ ngơi đi.” Sau khi ma ma đem mấy nữ tử kia đuổi đi, liền cung kính rót cho tráng hán ly trà, “Đại Sư vất vả .”

“Vô phương.” Tráng hán khoát tay, “Có thể vì Chu vương làm việc, là vinh hạnh của chúng ta.”

Nghe được hai chữ “Chu Giác”, Diệp Cẩn cùng Thẩm Thiên Phong liếc nhau, mày cũng có chút nhíu lại.

“Chu vương định khi nào xuất phát?” Ma ma lại hỏi.

Tráng hán nói, “Ước chừng mấy ngày nữa, ngươi ta chỉ cần thám thính tin tức được.”

Ma ma gật gật đầu, sau khi cùng hắn nói chuyện phiếm thêm mấy câu, liền tự mình trở về phòng nghỉ ngơi. Bốn phía lần nữa lâm vào yên tĩnh, Thẩm Thiên Phong cùng Diệp Cẩn ra khỏi tiểu viện, tâm tình đều có chút phức tạp —— đánh bậy đánh bạ chạy đến, ai ngờ lại gặp được loại chuyện này.

“Ngươi cảm thấy Chu Giác muốn làm cái gì?” Diệp Cẩn hỏi Thẩm Thiên Phong.

“Nếu dựa theo ám vệ nghe lúc trước bọn họ có nói ‘Tiến cung làm nương nương’, vậy có tám chín phần là muốn đem những nử tử đó đưa vào trong cung.” Thẩm Thiên Phong lắc đầu, “Không nói đến Hoàng Thượng mấy năm nay hoàn toàn không hề tuyển phi, cho dù có tuyển, những nữ tử đó sao có thể thông qua tầng tầng tuyển chọn?” Lời này mang tính hàm súc, ai cũng biết nữ tử tầm thường muốn vào cung, chưa kể đến thân hình xấu đẹp bản tính gì đó, yêu cầu tối thiếu chính là xử nữ chi thân, nhìn trình độ phóng túng của mấy cô nương kia đêm nay, sợ là ngay cả sơ tuyển cũng không qua được.

Diệp Cẩn sờ sờ cằm, nói, “Kỳ thật muốn ngụy trang xử nữ chi thân, cũng không phải không có biện pháp.”

Thẩm Thiên Phong: …

“Ngươi đây là cái biểu tình gì!” Diệp Cẩn nhéo quai hàm hắn.

Thẩm Thiên Phong mất tự nhiên nói, “Ngoài ý muốn mà thôi, không nghĩ tới ngươi ngay cả cái này cũng biết.”

“Lão tử là đại phu!” Diệp Cẩn buông tay ra, hung hãn nói, “Ta còn biết nói đến tịnh thân, ngươi có muốn thử một chút hay không?”

Ám vệ ở trên ngọn cây kẹp chặt hai chân, cảm giác đản đản (trứng, tự hiểu _.__”) có chút phát đau.

“Xuống dưới!” Diệp Cẩn khí phách ngẩng đầu.

Đầu gối ám vệ như nhũn ra mà nhảy xuống thân cân, bi đát nói, “Cốc chủ không phải định thiến ta thật chứ?” Nhà ta tam đại đơn truyền, dòng độc rất trân quý a!

“Ta hoạn ngươi làm cái gì!” Diệp Cẩn đầy mặt ghét bỏ, “Không phải ai ta cũng hoạn.”

Thẩm Thiên Phong: …

Nghe khẩu khí của y, bản thân vẫn có chút chiếm được tiện nghi đi?

“Đi thôi, trở về.” Diệp Cẩn đánh ngáp, “Có chuyện sáng mai lại nói.”

“Có cần thuộc hạ đi bẩm báo cung chủ trước không?” Ám vệ thử nói.

Thẩm Thiên Phong gật đầu, đem mọi chuyện nói qua cho hắn một lần, lại nói, “Sau hừng đông ngày mai, nói Thiếu Vũ cùng Lăng nhi sớm về Độ Kiếp tự, chỉ sợ việc này cần phải thương lượng cho tốt.”

Ám vệ lĩnh mệnh rời đi, hơn nữa ở trong lòng đại nhẹ nhàng thở ra, bởi vì đản đản được bảo vệ a! Phải biết Diệp cốc chủ vẫn luôn rất hung hãn hơn nữa còn hỉ nộ vô thường, hoàn toàn có khả năng làm được loại chuyện này.

Thập phần đáng sợ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Thiên Lăng đang ở trong mộng mơ mơ màng màng, cảm thấy bụng có chút ngứa, tưởng Tần Thiếu Vũ lại tay chân không thành thật, vì thế vỗ một bàn tay xuống.

“Thu!” Mao Cầu thảm thiết bị đánh trúng, đôi mắt tiểu hắc đậu rất mờ mịt.

“… Ân?” Thẩm Thiên Lăng dụi dụi mắt, chống người dậy nhìn thoáng qua, vừa vặn cùng con của y đối diện một hồi.

“Thu thu!” Mao cầu mở ra hai cánh.

“Sao ngươi lại tới đây.” Thẩm Thiên Lăng trạc trạc nó.

“Đêm qua ám vệ mang đến, nói là nó cứ nháo mãi.” Tần Thiếu Vũ đem y ôm vào trong lòng, “Bị ngươi làm hư .”

“Ân.” Thẩm Thiên Lăng lười biếng.

“Còn chưa tỉnh ngủ?” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo y.

“Thu.” Mao Cầu trường cổ kêu —— đói!

“Rời giường.” Thẩm Thiên Lăng duỗi người, “Đi ăn điểm tâm.”

“Hôn sớm an.” Tần Thiếu Vũ nhắc nhở.

“Chưa được.” Thẩm Thiên Lăng che miệng lại.

Mao Cầu cũng dùng cái cánh ngắn che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt tiểu hắc đậu nhìn cha nó.

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, đem một lớn một nhỏ đều ôm vào trong lòng, “Ngốc như nhau.”

“Có thể đi xung quanh sơn trang nhìn thử không?” Thẩm Thiên Lăng hỏi, “Tối hôm qua thấy nó hình như rất lớn.”

“Tất nhiên.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Ôn tuyền đản (trứng luộc bằng nước trong ôn tuyền) ở đây cũng ăn rất ngon, vừa lúc làm điểm tâm.”

“Thu!” Hai mắt tiểu hắc đậu của Mao Cầu sáng long lanh, rất hưng phấn!

“Ngươi cũng ăn?” Thẩm Thiên Lăng bật cười, xoa xoa bụng nó, “Tương tiên hà thái cấp (*).”

(*) Tương tiên hà thái cấp là câu cuối trong bài thơ Chử đậu nhiên đậu ki, sẽ chú thích cuối bài, còn trong câu này thì hiểu là cùng loài sao lại ăn nhau, vì Mao Cầu là Phượng hoàng cũng được sinh ra từ trứng.

“Phượng Hoàng là hung cầm, trừ bỏ Thượng Cổ linh thú, những thứ khác nó sẽ không để vào mắt.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cho dù gặp phải báo, nó cũng dám xông lên chiến đấu.”

“Nó sao?” Thẩm Thiên Lăng nhấc lên một tiểu trảo trảo của Mao Cầu.

Vẻ mặt Mao Cầu phi thường nghiêm túc —— rốt cuộc lúc nào mới đi ăn cơm.

“Hảo, rửa mặt đi.” Tần Thiếu Vũ phiên thân xuống giường, “Ta ra ngoài nhìn thử.”

“Nhìn cái gì?” Thẩm Thiên Lăng một bên mặc y phục một bên hỏi.

“Khi ám vệ mang con đến, có nói ở trên đường gặp chuyện dị thường.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cố sự có chút dài, ăn xong điểm tâm ta mới nói với ngươi. Bất quá nửa đêm hôm qua hắn lại tới nữa, phỏng chừng là có phát hiện mới, ta đi hỏi một chút.”

“Lại có chuyện?” Thẩm Thiên Lăng vừa nghe liền đau đầu.

“Ngoan.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa mũi y, xoay người ra khỏi phòng.

“Cung chủ.” Ám vệ đang chờ ở trong viện.

“Có động tĩnh?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Ám vệ gật đầu, đem chuyện tối hôm qua Thẩm Thiên Phong cùng Diệp Cẩn thám thính được nói đại khái một lần, sau đó nói, “Thẩm đại thiếu gia nói cung chủ cùng công tử sớm trở về Độ Kiếp tự, việc này không thể khinh thường.”

“Chu Giác cho Sở Uyên bảy tám nữ tử?” Tần Thiếu Vũ bật cười, “Lại là còn chưa hành động đạ bị phát hiện, hắn sao lại làm loại chuyện lỗ vốn thế này.”

Ám vệ phát ra lời nói tự nội tâm, “Ta cảm thấy đây hoàn toàn là công lao của công tử!” Không sai, nếu phu nhân không ở đây ngâm ôn tuyền, vậy thiếu cung chủ cũng sẽ không tức giận thu thu, các huynh đệ cũng sẽ không hộ tống thiếu cung chủ tới nơi này, đương nhiên cũng sẽ không trong thôn ốc phát hiện dị thường!

Loại quá trình suy đoán này quả thực không thể hợp lí hơn được nữa, phu nhân nhà ta quả nhiên là cát tường như ý, thật giống như oa nhi mặc yếm đỏ trong tranh tết! Để người thập phần muốn sờ sờ bàn tay mềm mại. (Có liên quan sao ~)

“Không sai.” Tần Thiếu Vũ vô liêm sỉ gật đầu, “Ta cũng biết hoàn toàn là công lao của Lăng nhi.”

Cho nên nói thượng bất chính hạ tắc loạn, chính là đạo lý này.

“Cái gì là công lao của ta?” Thẩm Thiên Lăng sau khi rửa mặt xong, liền ôm tiểu Mao Cầu đi ra.

Ám vệ rất hiểu ý người nhanh chóng rời đi, phó dịch trong sơn trang nghe được hai người đã rời giường, rất nhanh liền đưa tới một bàn điểm tâm phong phú, nhìn qua rất ngon miệng.

“Thu!” Hai mắt Mao Cầu sáng long lanh.

“Ám vệ đến có chuyện gì?” Thẩm Thiên Lăng một bên giúp nó trộn cơm, một bên hỏi Tần Thiếu Vũ.

“Chu Giác hẳn là đã tới nơi này.” Tần Thiếu Vũ ngữ xuất kinh nhân.

“Cái gì?” Thẩm Thiên Lăng giật mình.

“Hơn nữa hình như có âm mưu không nhỏ.” Tần Thiếu Vũ thổi lạnh một muỗng cháo, lại bỏ vào trong đó một chút nước sốt trứng cùng thịt vụn.

Mao Cầu nhanh chóng há miệng.

Tần Thiếu Vũ đút cho Thẩm Thiên Lăng.

Mao Cầu: … (Phũ =]]~)

“Âm mưu gì?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ đem chuyện đêm qua đại khái nói một lần, thuận tiện trêu chọc nói, “Sở Uyên thật là có diễm phúc a.”

“Nghe qua liền biết không phải chuyện tốt gì.” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, “Hôm qua vội quá, chưa kịp hỏi Hoàng Thượng vì sao lại đến Độ Kiếp tự. Bất quá dựa theo tình hình này, chỉ sợ trong cung có trà trộn nội gian, cho nên mới tiết lộ hành trình, để Chu Giác ở đây sớm có chuẩn bị.”

“Cũng chỉ có trở về hỏi mới biết được.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sở Uyên khôn khéo cỡ nào, hẳn sẽ không dễ bị lừa như vậy mới phải.”

“Sớm ăn xong điểm tâm rồi trở về xem thử?” Thẩm Thiên Lăng đem nửa cái bánh bao còn lại nhét vào miệng, ăn đến phồng hai má.

“Gấp cái gì.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa cằm y, “Nói theo hướng lớn thì là quốc sự, nói theo hướng nhỏ thì chỉ đơn giản là có người muốn tìm Sở Uyên gây phiền toái, Thiên Phong võ công cái thế, Diệp Cẩn tâm nhãn đầy mình, ngươi sao phải sợ hắn sẽ chịu thiệt?”

“Cũng không phải sợ.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Hiếu kì mà thôi.”

“Diệp Cẩn ngoài miệng tuy rằng cứng rắn, nhưng trong lòng so với ai đều Sở Uyên hơn hết, Chu Giác đánh chủ ý lên hắn xem như không có gì hay ho rồi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sở Uyên tất nhiên sẽ rất cao hứng khi thấy Diệp Cẩn vì hắn mà ra tay, chúng ta nhúng tay ngược lại sẽ thêm dư thừa, cần gì phải xuất lực mà không thu được lợi nhuận gì.”

“Nhàn hạ còn có lý do như vậy.” Thẩm Thiên Lăng sắc bén nói, “Rõ ràng chính là muốn trốn phiền toái.”

“Bởi vì lòng ta không mang chí lớn.” Tần Thiếu Vũ nghiêng qua hôn nhẹ y, “Cũng bởi vì chúng ta còn chưa có ân ân trong ôn tuyền.” Cho nên nhất định không thể trở về, bằng không sẽ rất lỗ vốn.

Thẩm Thiên Lăng: …

Đã nói nam nhân của y quả nhiên rất hạ lưu.

So sánh với sung sướng trong ôn tuyền, hoàn cảnh của Độ Kiếp tự hiển nhiên kham khổ hơn rất nhiều, điểm tâm cũng chỉ có cháo màn thầu, mặc dù là Sở Uyên cũng không có ngoại lệ.

“Tiểu vương gia, Thẩm minh chủ.” Tổng quản Thái giám ở bên ngoài nói, “Hoàng Thượng lo lắng Diệp cốc chủ ăn không quen mấy thứ đó, cho nên cố ý bảo nô tài đến thông truyền một tiếng, để nhị vị ra ngoài dùng cơm trước rồi hãy trở về.”

“Cần gì nhiều chuyện như vậy.” Diệp Cẩn ngồi trên giường đánh ngáp.

“Làm phiền công công.” Thẩm Thiên Phong mở cửa, “Không biết Hoàng Thượng hiện ở nơi nào?”

“Hồi Thẩm minh chủ, Hoàng Thượng đã thức từ sớm, hiện đang ở Tàng Kinh Các lật xem kinh Phật.” Thái độ của tổng quản thái giám rất cung kính, “Tiếp qua nửa canh giờ, Hoàng Thượng còn phải đi nghe phương trượng giảng kinh .”

Diệp Cẩn nghe vậy rất buồn bực, ca của y từ lúc nào bắt đầu lải nhải như thế.

“Ngươi thấy thế nào?” Sau khi khóa lại cửa phòng, Thẩm Thiên Phong hỏi Diệp Cẩn.

“Ai biết.” Diệp Cẩn lắc đầu, “Đã nói ta gần đây không được may mắn, định hảo hảo thắp hương đuổi vận xui, ai ngờ đụng phải Sở Uyên cũng thôi đi, cư nhiên ngay cả Chu Giác xuất hiện.”

“Nói không chừng là lão thiên muốn ngươi giúp Hoàng Thượng thì sao.” Thẩm Thiên Phong ngồi trên mặt đất giúp y xuyên hài, “Bất quá cũng không thể sốt ruột, chỉ có thể chậm rãi điều tra, muốn ta mang ngươi ra ngoài ăn điểm tâm trước hay không?”

“Không đi.” Diệp Cẩn đứng lên đi ra ngoài, “Việc này có chút kỳ quái, ta đi xem Sở Uyên.”

“Tiểu Cẩn?” Sở Uyên quả nhiên đang ở Tàng Kinh Các, sau khi nhìn thấy hắn thì cười ha hả buông thứ trong tay.

“…” Diệp Cẩn tới đây là muốn hỏi hắn, rốt cục vì sao phải đến này Độ Kiếp tự. Nhưng sau khi đến lại thấy mở miệng hỏi thắng vấn đề thì có chút quái dị, vì thế suy nghĩ xem có nên khách sáo trước vài câu hay không.

Nhưng khách sáo cũng đòi hỏi có kỹ thuật nhất định, Diệp cốc chủ vẫn luôn có thói quen ở trước mặt ca ca mình hừ đến hừ đi cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó nói, “Ăn chưa?”

Thẩm Thiên Phong: …

“Còn chưa.” Sở Uyên hoan hỉ, “Tiểu Cẩn muốn cùng ta ăn cơm?”

Diệp Cẩn mặt không chút thay đổi lắc đầu, “Ngươi suy nghĩ nhiều, ta chỉ hỏi một chút.”

Đã sớm quen với tính tình của y, Sở Uyên hoàn toàn không tức giận, ngược lại cười nói, “Một khi đã như vậy, sao lại không ăn rồi hãy đến, dạ dày bị đói đối với thân thể cũng không tốt.”

“Ngươi cũng chưa ăn.” Giai đoạn khách sáo tiến triển thuận lợi, Diệp cốc chủ cũng thuận lợi tiến vào đề tài kế tiếp, “Ngươi tới Độ Kiếp tự làm gì?”

“Thắp hương.” Sở Uyên ngồi ở trên ghế, “Vi dân cầu phúc.”

Diệp Cẩn thử độ ấm trên trán hắn.

“Làm sao?” Sở Uyên bật cười, “Ta là Hoàng đế, tự nhiên phải làm việc này.”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Diệp Cẩn đặt mông ngồi đối diện hắn.

Chung quanh cũng không có ngoại nhân, tươi cười trên mặt Sở Uyên nhạt đi, nói, “Có người muốn trẫm đến Độ Kiếp tự này.”

“Sau đó ngươi liền đến?” Diệp Cẩn không biết nói gì.

“Nếu không đến, sao có thể tìm ra kẻ chủ mưu sau lưng?” Sở Uyên thay y rót ly trà, “Nếu lần này ta không trúng kế, bọn họ tất nhiên sẽ có âm mưu tiếp theo. Lần này là ta phát hiện trước, cho nên còn có thể phòng bị; nhưng nếu tránh thoát lần này, lần sau những người đó sẽ càng thêm cẩn thận, ta không hẳn có thể phát hiện đúng lúc, ngược lại nguy hiểm càng lớn, cho nên lần này không bằng biết thời biết thế, bắt được người phía sau màn, triệt để đem vấn đề giải quyết.”

“Nếu chỉ là muốn lừa ngươi xuất cung rồi ám sát thì sao?” Diệp Cẩn giận, “Mạo hiểm như thế cũng có chút quá đáng đó.”

“Sẽ không.” Sở Uyên lắc đầu.

“Vì sao?” Diệp Cẩn một bên hỏi một bên niết hạch đào rồi nhìn xung quanh, định tìm cây búa đập đập một chút, chưa ăn điểm tâm thật sự rất đói a.

Thẩm Thiên Phong nhìn mà buồn cười, lấy hạch đào trong tay y niết cho vỡ ra, sao đó thả lại trước mặt y.

Sở Uyên lấy qua một quả hạch đào rồi đập vỡ, nói, “Ta nói ngươi sẽ lại tức giận.”

“Ngươi không nói ta càng tức giận.” Diệp Cẩn thực sắc bén, “Nhanh lên!” Đường đường vua của một nước lại thừa nước đục thả câu, truyền ra đi thực dọa người a.

“Hai năm nay ta ở trong cung bồi dưỡng không ít sát thủ, võ công cao cường số lượng khổng lồ, dùng để bảo vệ ta.” Sở Uyên nói, “Hơn nữa ta tính ngày rất tốt… Cố ý chỉ đến sớm hơn các ngươi nửa ngày.”

Diệp Cẩn: …

“Ngươi xem, ta nói ngươi sẽ tức giận.” Sở Uyên thở dài, đem hạch đào được bỏ vỏ xong đặt trước mặt y.

“Ta sao phải tức giận chứ.” Diệp Cẩn ngạo kiều hừ hừ.

“Không cảm thấy ta lại lợi dụng ngươi?” Sở Uyên hỏi.

“Quen rồi.” Diệp Cẩn lại đẩy một quả hạch đào qua, phân phó nói, “Tiếp tục bóc.”

Sở Uyên bật cười, lại phân phó hạ nhân đem đầy bàn điểm tâm tiến vào, “Chưa ăn điểm tâm, trước dùng mấy thứ này lấp bụng đi.”

“Tiếp tục nói, rốt cuộc là làm sao?” Diệp Cẩn truy vấn.

“Tòa Độ Kiếp tự này nguyên bản không có danh khí gì, cũng gần một năm nay hương khói mới dần dần cường thịnh, nghe nói là có hồ tiên phù hộ, rất linh nghiệm.” Sở Uyên nói, “Kỳ thật theo lý mà nói trẫm ở trong thâm cung đã lâu, việc này không nhất định có thể truyền đến tai trẫm đúng lúc. Nhưng có trách thì trách trong mấy tháng gần đây, trong cung cơ hồ cứ vài ngày liền sẽ xuất hiện tin đồn có quỷ, thậm chí có vài người nửa đêm còn nghe được tiếng khóc.”

Diệp Cẩn nhíu mày, “Có người âm thầm giở trò quỷ?”

Sở Uyên gật đầu, “Nhưng khi trẫm âm thầm phái người đi thăm dò, lại tìm không thấy bất cứ manh mối nào, mà chuyện quỷ quái ngược lại là càng ngày càng hung, thậm chí còn có cung nữ chết bất đắc kỳ tử một cách ly kỳ, tử trạng vô cùng quỷ dị. Vì thế lại có lời đồn mới, nói năm đó Chu vương có phi tử cùng người tư thông, vô ý mang thai, sau khi bị phát hiện thì bị đẩy vào Ngũ Độc trì, nhận hết dày vò mà chết. Lần này trong cung có quỷ, chính là nàng tới báo thù.”

Diệp Cẩn nghe vậy ghét bỏ nói, “Người có thể nghĩ ra lời đồn này cũng là kẻ ngu xuẩn, phi tử kia là chết trong tay Chu vương, muốn trả thù cũng nên bay tới Đông Bắc mới đúng, ở lại Sở gia làm cái gì.”

“Ngươi đừng vội.” Sở Uyên cười nói, “Cố sự còn chưa xong đâu, sau khi phi tử kia chết thảm thì lòng không cam tâm, hồn phách hóa thành lệ quỷ lưu lại trong Vương cung, chờ xem sẽ có ai sẽ rơi vào kết cục giống nàng hay không. Mà mấy trăm năm trước đó, phi tần hậu cung cũng xác thực như nàng mong muốn, câu tâm đấu giác nghiền áp lẫn nhau, dẫn đến vô số người ly kỳ chết thảm, cùng nàng tiêu khiển tìm niềm vui. Ai ngờ đến phiên ta, cư nhiên đến nay chưa lập một người làm phi tử, nàng không cam tâm, liền bắt đầu ngày ngày nháo sự.”

Diệp Cẩn phát ra lời từ nội tâm, “Cố sự này thật giống như là do Chu Giác nghĩ ra, vừa nghe liền biết đầu óc có bệnh.”

“Ta cũng biết là hắn.” Sở Uyên gật đầu, “Hơn nữa trong cung hẳn là còn có tai mắt của hắn, cho nên ta mới muốn tương kế tựu kế.”

“Vậy ngươi sao lại đến Độ Kiếp tự?” Diệp Cẩn lại hỏi, “Cho dù là trong cung có quỷ phải tiêu tai, cũng phải đi Hộ Quốc tự mới đúng, nơi này tuy nói cách Vương Thành không xa, nhưng cũng tuyệt đối không thể nói gần.”

“Bởi vì từ vương công đại thần đến thái giám cung nữ, tất cả mọi người cơ hồ đều nói Độ Kiếp tự này rất linh nghiệm.” Sở Uyên nói, “Ba người thành hổ (*),những người đó có ý định muốn cho trẫm tới nơi này.”

Diệp Cẩn nhíu mày, “Vì sao nghe qua hình như tất cả người bên cạnh ngươi đều bị thu mua vậy.”

“Cũng không hẳn, có vài người là nghe được lời đồn trong phố xá.” Sở Uyên nói, “Tóm lại có người hao tâm tổn trí bài vở kịch này, nếu ta không phối hợp, chẳng phải có rất nhiều người sẽ thất vọng sao.”

“Cho nên ngươi liền đến?” Diệp Cẩn cầm một điểm tâm, thuận tay đẩy qua một nửa cho Thẩm Thiên Phong.

Đáy mắt Sở Uyên có chút hâm mộ.

Diệp Cẩn đem một nửa khác đưa cho hắn, lãnh diễm nói, “Không muốn ăn.”

Thẩm Thiên Phong bật cười, ở trong lòng lắc đầu.

Bản tính mạnh miệng nhưng mềm lòng a…

“Tính ra vận khí ngươi cũng tốt.” Diệp Cẩn nói, “Lần này nói không chừng thật sự có thể tìm được Chu Giác.”

“Thật vậy?” Sở Uyên có chút ngoài ý muốn, “Vì sao?”

“Đêm qua chúng ta gặp phải…” Diệp Cẩn đem chuyện thôn óc kia nói qua một lần, sau đó hỏi, “Có cần ta làm cho ngươi chút thuốc không?”

“Thuốc gì?” Sở Uyên khó hiểu.

“Thuốc tráng dương.” Diệp Cẩn bĩu môi nói, “Người ta chuẩn bị cho ngươi đến bảy tám cô nương a.”

Sở Uyên: …

“Hoàng Thượng đối việc này cám thấy như thế nào?” Thẩm Thiên Phong ở một bên hỏi.

“Ta lúc trước thật không nghĩ tới việc này.” Sở Uyên như có chút suy nghĩ, “Còn tưởng rằng là ám sát, thì ra là mỹ nhân kế.”

“Bước tiếp theo ngươi định làm thế nào?” Diệp Cẩn hỏi.

Sở Uyên nói, “Án binh bất động.”

Diệp Cẩn ghét bỏ nói, “Chẳng lẽ ngươi còn định tương kế tựu kế nữa sao.” Thật là, suy nghĩ một chút sau lưng cũng phát run, bảy tám a!

“Tất nhiên không phải.” Sở Uyên bật cười, “Dựa theo này tình hình này xem ra, Chu Giác hẳn đã âm thầm mưu tính hồi lâu. Cho dù chúng ta án binh bất động, hắn vẫn sẽ có một ngày bại lộ mục đích, hơn nữa ta dự cảm rằng ngày này cũng không còn xa nữa, một khi đã như vậy, cần gì phải lo lắng cố sức đi thăm dò?”

“Vậy chẳng phải là rất bị động sao?” Diệp Cẩn nhíu mày.

“Sẽ không.” Sở Uyên lắc đầu, “Chúng ta hiện tại đã phát hiện, cho nên tất nhiên hội làm tốt phòng bị, không nên gọi là bị động, mà nên gọi là lấy bất biến ứng vạn biến.

Diệp Cẩn tự mình châm trà uống, “Xem ra ngươi đã dự liệu tốt, vậy liền chờ xem.”

“Các ngươi thì sao?” Sở Uyên hỏi, “Lúc trước chỉ nhận được thư nói phải tới đây, nhưng không nói rõ nguyên do.”

“Lúc trước là nghe nói nơi này linh nghiệm, định đến thắp hương, hiện tại tuy rằng đi tay không một chuyến, bất quá cũng thuyết minh Chu Giác xác thực đã chuẩn bị đầy đủ, thế nhưng ngay cả hắn cũng lừa được.” Diệp Cẩn đưa tay sắc bén chỉ thẳng Thẩm Thiên Phong, “Võ lâm Minh chủ đó, có dọa người hay không chứ.” (Ý là anh Phong bị dụ cái vụ Độ Kiếp tự linh nghiệm ấy~)

Thẩm Thiên Phong: …

“Chuyện Huyền Hải Ngọc thì sao?” Sở Uyên lại hỏi.

“Huyền Hải Ngọc tìm được rồi, ở chỗ Thiếu Vũ đó.” Diệp Cẩn nói, “Mộ Hàn Dạ một đường đều đi cùng với chúng ta, hiện tại hẳn là cũng đã đến phụ cần, Bích Tuyền Tỳ ở trong tay hắn.”

“Vậy chẳng phải rất nhanh sẽ có thể tìm ra bí mật Thủy long mạch sao?” Sở Uyên trong lòng vui vẻ.

“Ngươi suy nghĩ nhiều.” Diệp Cẩn bình tĩnh chọt chọt bọt nước, “Nói không chừng là thừa tướng tiền triều vì mạng sống, cho nên nói bậy nói bạ, Huyền Hải Ngọc nhìn qua hoàn toàn chỉ là một khối ngọc bội phổ thông.”

“Vậy cũng phải nhìn qua trước rồi mới nói.” Sở Uyên nói, “Trẫm phải tức khắc triệu kiến Mộ Hàn Dạ.”

“Trước đó ngươi từng gặp qua hắn sao?” Diệp Cẩn hỏi.

Sở Uyên lắc đầu, “Thất Tuyệt quốc ở sâu trong đại mạc, vẫn luôn rất an phận, Mộ Hàn Dạ nếu không tự mình tìm trẫm, trẫm cũng không có bất cứ lý do đi tìm hắn.”

“Vậy ngươi thích Tần Thiếu Vũ sao?” Diệp Cẩn lại hỏi.

Không đoán được y sẽ hỏi như vậy, Sở Uyên đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới nói, “Tần cung chủ là bằng hữu của ngươi, trẫm tất nhiên —— ”

“Nói thật.” Diệp Cẩn sắc bén cắt ngang, “Dối trá.”

Sở Uyên thở dài nói, “Hắn làm người quá mức tùy ý trương dương, người bên ngoài rất khó cùng hắn thâm giao.”

“Vậy ngươi hẳn là cũng không thích Mộ Hàn Dạ.” Diệp Cẩn nói, “Bản tính hai người họ cực kỳ giống nhau, cơ hồ có thể cho là thân huynh đệ.”

“Nga?” Sở Uyên khẽ nhíu mày.

“Bất quá ngươi yên tâm, hai người bọn họ cũng sẽ không mơ ước ngôi vị hoàng đế của ngươi.” Diệp Cẩn đúng lúc chọt vào trọng điểm.

Sở Uyên có chút bất đắc dĩ.

“Ta phái người đi thông truyền hắn.” Diệp Cẩn nói, “Nếu thật có thể tìm ra bí mật Thủy long mạch, vậy mặc kệ là đối với Mộ Hàn Dạ hay là đối với ngươi đều tính là chuyện tốt, cho nên ít nhất trong chuyện này, các ngươi sẽ có thể tâm bình khí hòa nói chuyện.”

“Nếu Thất Tuyệt quốc mở rộng bản đồ, sẽ uy hiếp đến biên cảnh Sở quốc.” Sở Uyên giúp y chỉnh chỉnh tóc, thở dài nói, “Biết ngươi trong lòng khinh thường mấy thứ này, nhưng trẫm là vua của một nước, tất nhiên phải đem tất cả vấn đề suy xét rõ ràng.”

“Nếu mất Thất Tuyệt quốc, vậy La Sát quốc liền có thể tiến quân thần tốc, đối với biên cảnh Sở quốc có uy hiếp càng lớn.” Diệp Cẩn ghét bỏ nói, “Ít nhất nhân cách Mộ Hàn Dạ còn có thể có bảo đảm, nhưng Bì Cổ Tam Thế này nghe qua cũng rất đáng khinh, nói không chừng còn rất hạ lưu.”

Sở Uyên bật cười.

“Bất quá hiện tại cũng không phải thời điểm thảo luận việc đó.” Diệp Cẩn nói, “Chu Giác mới là vấn đề lớn nhất hiện tại.”

Sở Uyên gật đầu, lại nói, “Ngươi có biết Vương hậu của hắn là người thế nào không?”

Diệp Cẩn vô cùng ghét bỏ, “Ngươi sao lại có hứng thú đối với việc này.” Dân chúng bát quái còn chưa tính, thân là vua của một nước thích hợp sao?

“Mộ Hàn Dạ lúc trước viết thư cho trẫm, nói Vương hậu của hắn chạy mất, cho nên mới muốn tới Sở quốc truy đuổi.” Sở Uyên nói, “Lưu loát viết hơn một ngàn chữ, hơn phân nửa đều là khóc lóc kể lể nếu tìm không được Vương hậu trở về, hắn cũng không muốn sống, trẫm không muốn hiếu kỳ cũng rất khó.”

Diệp Cẩn bóp trán, đã nói quả nhiên cùng ai kia của Truy Ảnh Cung vô sỉ như nhau mà.

Hết

——————————–

Chú thích

Chử đậu nhiên đậu ki

(Nguồn: http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=2… )

煮豆燃豆箕,

zhǔ dòu rán dòu qí 豆在釜中泣。

dòu zài fǔ zhōng qì 本是同根生,

bēn shì tóng gēn shēng相煎何太急。

xiāng jiān hē tài jí

Chử đậu nhiên đậu cơ,

Đậu tại phủ trung khấp.

Bản thị đồng căn sinh,

Tương tiễn hà thái cấp.

Nấu đậu đun cành đậu,

Đậu ở trong nồi khóc.

Sinh ra từ một gốc,

Sao nỡ đốt thiêu nhau.

(*) Tam nhân thành hổ 三人成虎

(Nghĩa đen) Ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin có cọp thật

(Nghĩa bóng) Một việc, dù cho sai lầm đến nhiều người đã có cùng một nghị luận đều như thế cả, thì cũng dễ khiếnngười ta nghi nghi hoặc hoặc rồi đem bụng tin mà cho là phải. Một chân lý có chứng minh rõ ràng, mười phần chắc chắn, thì mới nên công nhận.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.