🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lời vừa nói ra, những kẻ ở hiện trường không hẹn mà cùng nhìn về phía một người.

Thẩm Thiên Lăng 囧囧, nhìn ta làm gì, cũng đâu phải ta đả thương.

“Nghe được từ đâu?” Diệp Cẩn ở một bên hỏi.

“Nửa đêm hôm qua, Ỷ La cứ kéo tay ta đòi lên giường ngủ.” Nói xong, ám vệ lại lần nữa bi thương rơi lệ, tiểu đồng bọn dùng ánh mắt tỏ vẻ đồng cảm với hắn, ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, sau khi trở về lại mất đi tấm thân xử tử, nghe qua thật là thảm kịch nhân gian.

“Sau đó thì sao?” Diệp Cẩn hỏi

“Sau đó thuộc hạ chỉ đành lấy cớ, nói muốn cùng nàng trò chuyện thâu đêm.” Ám vệ nói, “Nói qua nói lại, rồi vô tình đề cập tới chuyện Bạch Mang Mang từng nói qua, gần một năm nay Ngâm môn chủ luôn dưỡng thương trong Vô Tuyết Môn, rất ít khi ra ngoài.”

“Còn nhắc tới chuyện gì khác nữa không?” Diệp Cẩn lại hỏi.

“Không còn.” Ám vệ lắc đầu, “Ỷ La chỉ biết nhiêu đó thôi.”

“Đang yên lành, sao lại đột nhiên bị thương?” Diệp Cẩn nhíu mày nhìn Tần Thiếu Vũ, “Lúc trước cũng chưa từng nghe nói Đông Bắc có nhiễu loạn gì.”

“Nhìn ta làm gì, ta cũng không biết.” Tần Thiếu Vũ bình tĩnh giơ tay chỉ, “Thiên Phong mới là Minh chủ.”

Diệp Cẩn không nói gì, ngươi có cần phân chia ranh giới rõ ràng vậy không.

“Nếu không truyền ra giang hồ, vậy chứng minh đó không phải chuyện lớn.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ít ngày nữa tuyết ngừng, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ gặp được Ngâm môn chủ, không cần phải vội vàng nhất thời.”

Hoàn toàn không vội a! Thẩm tiểu thụ ở trong lòng oai oai oán thầm, nếu không gặp là tốt nhất, hồ ly tinh gì đó, eo nhỏ gì đó, võ công cao cường gì đó, không cần gặp mới là chuyện tốt biết không.

Thật phiền.

“Ghen sao?” Sau khi hai người vào phòng, Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng.

Thẩm tiểu thụ rầm rì.

“Thiên Phong nói không sai.” Tần Thiếu Vũ ôm y đặt lên bàn, “Chúng ta không thể cứ đợi ở Phong Tuyết Thành mãi được, ít ngày nữa trời trong, tất nhiên phải tiếp tục khởi hành về phương Bắc, khi đó tất yếu phải đi ngang qua Hàn Tùng Thành.”

“Sau đó thì sao?” Thẩm Thiên Lăng kéo mặt hắn.

“Nếu ngươi thật sự không thích, ta sẽ mang ngươi đi vòng qua từ đường nhỏ.” Tần Thiếu Vũ rất thành thật, “Chúng ta không đến Hàn Tùng thành.”

Thẩm Thiên Lăng sửng sốt, vòng qua?

“Để Thiên Phong và Diệp Cẩn đến Vô Tuyết Môn là được, huống chi còn có Mộ Hàn Dạ ở đó, đã đủ cấp bậc lễ nghĩa rồi.” Tần Thiếu Vũ nhìn y, “Sao nào?”

“… Đi vòng qua thì không khỏi có chút làm quá.” Thẩm Thiên Lăng do dự, “Ý ta là… Chúng ta vẫn nên cùng nhau đi đi.” Bằng không nghe qua cũng có chút hẹp hòi.

“Rốt cuộc phải làm thế nào?” Tần Thiếu Vũ bị vẻ mặt của y chọc cười.

“Mọi người cùng nhau đi.” Thẩm Thiên Lăng ra quyết định, sau đó nghiêm túc dặn dò, “Nhưng ngươi phải cách xa hồ ly tinh một chút.”

“Cái này thì phải xem bản lĩnh của ngươi.” Tần Thiếu Vũ rất đứng đắn.

“Chẳng lẽ còn muốn ta phải quyết đấu với y?” Thẩm tiểu thụ giận.

“Quyết đấu thì không cần.” Tần Thiếu Vũ ghé vào lỗ tai y thì thầm, “Chỉ cần Lăng nhi hàng đêm ép khô ta, thì ta sẽ không còn tinh lực đi nhìn mấy oanh oanh yến yến khác.”

A phi phi! Nghe qua rất giống tình tiết tinh tẫn nhân vong biết không! Thẩm Thiên Lăng nhảy xuống bàn, “Không nói với ngươi nữa, ta muốn đi giảm béo.”

Tần Thiếu Vũ: …

“Ngươi cũng phải giảm béo!” Thẩm Thiên Lăng đưa tay chỉ Tiểu Phượng Hoàng, ghét bỏ nói, “Béo chết.”

“Chíp.” Đôi mắt hạt đậu của Mao Cầu long lanh, mở ra hai cánh ngắn muốn được ôm một cái.

“Bán manh cũng vô dụng.” Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm khắc! Sắp gặp phải hồ ly tinh nổi tiếng, trước tiên nhất định phải chuẩn bị chu toàn, trị số vũ lực đã chênh lệch rõ ràng, chỉ còn có thể quyết đầu từ ngoại hình, cho nên nhất định không thể thua. Hơn nữa không chỉ có mình, còn thêm con nữa —— phải biết sủng vật của Ngâm Vô Sương chính là tuyết điêu a, thứ khác không nói đến, ít nhất người ta vừa gầy vừa rắng vừa linh hoạt, nhìn qua cũng rất có đẳng cấp, mà con của mình lại tròn như cục bông, hoàn toàn chính là một màn so sánh đầy huyết lệ a.

“Chíp.” Mao Cầu ngửa đầu há miệng, muốn ăn bò khô.

“Đêm nay ăn rau xanh.” Thẩm Thiên Lăng xoa thắt lưng, “Về sau mỗi ngày đều ăn rau xanh!”

Tuy rằng Mao Cầu không biết nương nó đang nói gì, nhưng lại có thể nghe hiểu hai chữ “rau xanh”, vì thế nháy mắt trở nên ỉu xìu, suy yếu ngồi xổm trong ổ nhỏ.

Ngay cả thịt bò cũng không cho ăn sao.

Nhất định sẽ bị đói tới ngất xỉu.

Ta thật là khổ sở.

Nhưng Thẩm tiểu thụ rất kiên quyết, vì thế tối nay, y thật sự chỉ uống một chén cháo đậu đỏ nhỏ, rồi đi vòng quanh khách sạn mấy vòng.

Công tử cần gì làm thế a. Ám vệ ngồi trên nóc nhà lệ nóng doanh tròng, vốn eo đã nhỏ không thể nắm chặt rồi, gầy đi nữa thì biết làm sao đây, chúng ta vô cùng đau lòng a.

Nhịn không được mà rơi nước mắt.

Cùng lúc đó, Mao Cầu đang tại Diệp Cẩn trong phòng liều mạng ăn bò khô, loại chuyện trong bữa cơm chiều phải ăn ba cọng rau xanh này thật không thể chịu nổi, thật là khiến chim muốn chạy trốn.

Vì thế đêm nay, Tiểu Phượng Hoàng kiên quyết ngủ lại trong phòng cữu cữu, hoàn toàn không muốn đi tìm nương nó, lông tơ trên đỉnh đầu hỗn độn, nhìn giống như đã tới thời kỳ phản nghịch!

Nhưng hiện thực hiển nhiên sẽ không như Mao Cầu tưởng tượng, rằng nương nó sẽ cầm bò khô và hạt dưa đến đón nó về nhà. Bởi vì Thẩm tiểu thụ hoàn toàn không chú ý tới phản nghịch của con, mà đang toàn lực ứng phó với nam nhân của mình.

“Mùa đông mặc nhiều y phục như vậy, có ai nhìn ra bụng mỡ của ngươi đâu.” Tần Thiếu Vũ bất đắc dĩ, “Cần gì ngay cả cơm cũng không ăn.”

“Không giống đâu.” Thẩm Thiên Lăng đưa tay sờ sờ bụng mình, “Đây là vấn đề về tác phong.”

“Mất rồi thì ta làm sao đây.” Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn một cái, “Ta thích nhất là bụng mỡ của Lăng nhi.”

“Có đẳng cấp chút đi a!” Thẩm Thiên Lăng oán giận, “Cư nhiên thích thứ này.”

“Vậy ta nên thích cái gì?” Tần Thiếu Vũ không ngại học hỏi kẻ dưới.

Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, nói, “Nội hàm chẳng hạn.”

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng.

Tự tôn của Thẩm Thiên Lăng bị xúc phạm, “C ó cái gì buồn cười chứ, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta không có nội hàm?” Dám thừa nhận lập tức ly hôn a!

“Ai nói.” Tần Thiếu Vũ thu lại nét cười cợt, đứng đắn nói, “Lăng nhi trong trong ngoài ngoài ta đều thích, hơn nữa vô cùng thích bên trong.”

“Lưu manh!” Thẩm Thiên Lăng đưa tay đánh qua một cái, rồi lăn đến góc tường bắt đầu thành thật suy nghĩ về đại kế giảm béo.

Cái gọi là thịt đến như núi đổ, thịt đi như kéo tơ a.

Thẩm tiểu thụ thầm thở dài.

Thống khổ vì có thịt mỡ phàm nhân các ngươi không hiểu đâu.

Cái gọi là ăn no không biết đói, lúc Thẩm Thiên Lăng đang dốc hết toàn lực để giảm béo, thì Mộ Hàn Dạ lại vô cùng hi vọng có thể nuôi Hoàng Đại Tiên mập lên một chút, chứ bây giờ khắp người toàn là xương, một là không tốt với thân thể hắn, hai là sờ vào cũng không thích.

“Không ăn.” Hoàng Đại Tiên lắc đầu cự tuyệt, “Vừa súc miệng xong.”

“Ăn xong rồi súc lần nữa.” Mộ Hàn Dạ đưa thìa tới bên miệng hắn, “Bỏ thêm a giao (*) và táo đỏ, có thể bổ máu.”

“Đây là thứ cho nữ nhân ăn.” Hoàng Đại Tiên cắn răng.

“Ai nói, nam nhân Thất Tuyệt quốc đều thích ăn thứ này, một ngày không ăn sẽ không yên lòng.” Mộ Hàn Dạ mặt không đổi sắc, nói dối đến vô cùng vô tận.

Hoàng Đại Tiên thật sự không còn biết nói gì.

Mộ Hàn Dạ giơ thìa, rất có tư thế sẽ bất động vạn năm.

Hoàng Đại Tiên đành phải há miệng.

Trong lòng Mộ Hàn Dạ hoa bay tung trời, sau khi đút hắn ăn hết một chén, rồi hầu hạ súc miệng xong, mới vui vẻ ôm hắn trèo lên giường.

Vạn sự khởi đầu nan, bắt đầu từ đêm đó, sự rộng lượng của Hoàng Đại Tiên đối với hắn đã tăng lên không ít, ví như tại, Hoàng Đại Tiên chỉ xem cái tay đang xoa xoa nắn nắn trên mông mình là cái móng chó.

“Lúc bôi thuốc hôm nay, thấy thân thể A Hoàng đã tốt rồi.” Hai mắt Mộ Hàn Dạ sáng quắc.

“Rồi sao?” Hoàng Đại Tiên mặt không đổi sắc.

“Hiện tại là tuần trăng mật của chúng ta.” Mộ Hàn Dạ sắc mặt thẹn thùng.

“Dám.” Hoàng Đại Tiên tránh khỏi ngực hắn.

“Thật sự không cần sao?” Mộ Hàn Dạ nhất thời trở nên bi thương, “Nhưng ta muốn.”

“Bên ngoài có nhiều mà… Ngô.” Hoàng Đại Tiên khẽ nhíu mày, cảm thấy môi mình sắp bị cắn chảy máu.

“A Hoàng lại nói lung tung.” Sau một lúc lâu, Mộ Hàn Dạ mới dừng lại nụ hôn mang tích chất trừng phạt này, “Nháo thế nào cũng được, nhưng nhất định không được nói lung tung.”

“Vậy ngươi nghĩ ta định nói gì?” Hoàng Đại Tiên nhìn hắn, “Bên ngoài có nhiều cô nương?”

“Nam nhân cũng không được.” Mộ Hàn Dạ thành thật nói, “Ta chỉ muốn một mình A Hoàng.”

“Ta là nói, bên ngoài có hồ nước.” Hoàng Đại Tiên nói, “Nếu thật sự nhịn không được, vậy nhảy vào ngâm hai ba canh giờ đi.”

“Sẽ bị lạnh tới không lên được đó.” Mộ Hàn Dạ nhỏ giọng than thở, “Độc nhất A Hoàng tâm.”

“Vậy thì an an phận phận chờ đi.” Hoàng Đại Tiên nói, “Bỏ tay xuống.”

“Không.” Mộ Hàn Dạ chưa đi được một tấc đã tiến luôn một thước! Xoay người áp lên Hoàng Đại Tiên, “Ngươi xem, cứng hết rồi.”

Hoàng Đại Tiên bình tĩnh nói, “Cắt đi.”

“Cắt rồi ngươi sẽ không dùng được.” Mộ Hàn Dạ sắc mặt nghiêm túc.

Hoàng Đại Tiên nâng đầu gối hung hăng đá vào cái nơi không thành thật của Mộ Hàn Dạ, kết quả tất nhiên là không thành công, ngược lại còn bị Mộ Hàn Dạ nắm lấy mắt cá chân, dễ dàng kéo quần xuống.

“A Hoàng lại khẩu thị tâm phi.” Mộ Hàn Dạ cười nhẹ, “Rõ ràng bản thân cũng có cảm giác.”

Hoàng Đại Tiên: …

Có một có hai sẽ có ba có bốn, đối với tình huống hiện tại, chính mình cũng không phải chưa từng nghĩ tới. Đáng tiếc nghĩ là một chuyện, thân lâm kỳ cảnh lại là một chuyện khác, vốn định tự an ủi rằng cứ xem như bị chó cắn đi, nhưng đợi đến khi bị Mộ Hàn Dạ lột hết y phục đặt dưới thân, vẫn cảm thấy chó so với hắn còn khiến người ta thích hơn nhiều.

“Có đau không?” Mộ Hàn Dạ ôn nhu hỏi.

“…” Hoàng Đại Tiên không biết mình nên nói gì. Bởi vì hắn rõ ràng cái gì cũng chưa làm, sao lại nói tới đau hay không?

“Ngoan, thả lỏng.” Mộ Hàn Dạ tiếp tục nhẹ giọng an ủi.

Tâm tình Hoàng Đại Tiên càng thêm phức tạp, hắn vẫn tưởng rằng hai người quấn lấy nhau làm chuyện kia đã đủ xấu hổ, nhưng hiện tại xem ra chuyện đó cũng không tính là gì, bởi vì còn có thứ đáng xấu hổ hơn, đó là bản thân rõ ràng đã bị lột sạch sẽ, tư thế hai chân cũng rất không hài hòa, mà hắn lại còn thâm tình nói lời âu yếm, ngồi ở chỗ kia không hề động đậy.

“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ còn đang lải nhải, “Không thì ta đọc một bài thơ diễn cảm trước nha?”

Mặt Hoàng Đại Tiên cứng đơ, “Vì sao?”

“Bởi vì nhìn A Hoàng rất khẩn trương.” Mộ Hàn Dạ nói, “Ta ngâm một đoạn thơ để thư giãn, cũng để A Hoàng thả lỏng một chút.”

“Câm miệng!” Hoàng Đại Tiên rất muốn đập đầu hắn.

“Vậy A Hoàng muốn ta làm gì?” Mộ Hàn Dạ cúi đầu giống như tiểu tức phụ.

Hoàng Đại Tiên hít sâu một hơi, “Ta nói cái gì, ngươi sẽ làm cái đó?”

“Tất nhiên tất nhiên.” Mộ Hàn Dạ liều mạng gật đầu.

“Được.” Hoàng Đại Tiên đưa tay chỉ vào cửa, “Đi ra ngoài.”

“Như vậy không tốt đi?” Mộ Hàn Dạ đại kinh thất sắc, “Sẽ bị người ta nhìn thấy đó, có ảnh hưởng không tốt đâu, loại chuyện này vẫn nên làm ở trong phòng.”

Hoàng Đại Tiên: …

Trời cao hiểu cho, hắn là muốn bảo người nào đó đi ra ngoài một mình a!

“Nếu A Hoàng thích làm ở bên ngoài, vậy chờ đến sau khi chúng ta về Thất Tuyệt quốc đi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Ở đại mạc, trên nóc nhà, giữa hồ nước, trong hoa viên, chỉ cần A Hoàng thích, chúng ta lập tức có thể màn trời chiếu đất (*).”

(*) Nguyên văn: 幕天席地 – mạc thiên tịch địa, ta không edit suông được nên lấy câu màn trời chiếu đất thay luôn, nói chung ý nghĩa vẫn là “dã chiến” ~

Hoàng Đại Tiên không còn biết mình nên nói gì nữa.

Nhưng may là Mộ Hàn Dạ không cho hắn cơ hội nói chuyện nữa.

Loại chuyện cá nước thân mật này, quả nhiên càng làm càng tiến bộ a.

Sa trướng đong đưa, giường cũng “chi nha” rung động, rất hài hòa.

Tuy rằng vô cùng không muốn thừa nhận, nhưng Hoàng Đại Tiên vẫn cảm nhận được một chút cảm giác lạ thường khác hẳn với cảm giác đau đớn như bị xé rách trước kia.

“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ còn đang ở trên người hắn hôn môi hết lần này tới lần khác.

“Đủ.” Hoàng Đại Tiên đẩy đầu hắn ra, “Ta muốn tắm rửa.”

“Còn muốn.” Mộ Hàn Dạ giống như Thái sơn áp trên người hắn.

Hoàng Đại Tiên cơ hồ hộc máu, còn muốn?

“Lần nữa được không.” Ngón tay Mộ Hàn Dạ theo đường cũ, tìm kiếm phía sau hắn, “Đau thì nói cho ta biết.”

“Đau.” Hoàng Đại Tiên nhanh chóng hô lên.

“Gạt người.” Mộ Hàn Dạ đổi tay thành thứ khác, chậm rãi tiến vào thân thể hắn.

Hoàng Đại Tiên nhíu mày, giống như trút căm phẫn mà cắn hắn một ngụm.

Chút đau đớn truyền tới từ đầu vai càng làm Mộ Hàn Dạ thêm phấn khởi, cũng không thèm quan tâm chuyện gì nữa, trực tiếp nắm lấy thắt lưng hắn kéo về phía mình, khiến hai người chặt chẽ tương giao.

“A!” Hoàng Đại Tiên kinh hô ra tiếng, hai mắt nhanh chóng phiếm thượng tầng hơi nước.

“Đau hay là thoải mái?” Mộ Hàn Dạ chậm rãi luật động, ghé vào lỗ tai hắn ái muội hỏi.

Ngón tay Hoàng Đại Tiên nắm chặt sàng đan, qua nửa ngày mới có thể hô hấp, vì thế trừng mắt liếc hắn một cái.

Mộ Hàn Dạ thở dài, “Có biết bộ dáng hiện tại của ngươi có bao nhiêu câu nhân không?” Một đôi mắt hồ ly nhiễm đầy sương mù, cho dù là tức giận cũng như đang làm nũng, nửa phần đáng sợ cũng không có, lại khiến người ta hận không thể nuốt vào trong bụng.

“Rõ ràng chính là ngươi hạ lưu!” Hoàng Đại Tiên cắn răng.

“Loại thời điểm này, không hạ lưu thì chính là thái giám.” Mộ Hàn Dạ vỗ vỗ mông hắn, “Ngoan ngoãn hưởng thụ đi.”

Mặt Hoàng Đại Tiên đỏ hồng, kéo chăn lên che mặt.

Trước mắt một mảnh tối đen, cảm giác nơi đó lại càng thêm rõ ràng. Vừa nghĩ đến mình đang cùng hắn làm chuyện thân mật như thế, Hoàng Đại Tiên liền cảm thấy toàn thân như bị đốt cháy, nhưng Mộ Hàn Dạ lại thực tủy tri vị (ăn rồi biết mùi ngon),càng lúc càng điên cuồng luật động, gần như muốn phá hỏng cả người hắn. Xúc giác quá mức kích thích, Hoàng Đại Tiên vốn đang cắn chặt môi dưới rốt cuộc buông ra, tựa như khóc mà rên rỉ ra tiếng, sau đó, chính là một màn không thể vãn hồi.

Lúc đắm chìm trong dục vọng, Mộ Hàn Dạ kéo hắn ôm chặt vào lòng, chỉ hận thời gian không thể dừng lại lúc này, triền miên hết một đời một kiếp.

Hoàng Đại Tiên thở gấp, toàn thân còn đang run nhè nhẹ.

“Ngoan.” Mộ Hàn Dạ ôn nhu hôn lên cánh môi hắn, “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Hai mắt Hoàng Đại Tiên có chút mờ mịt.

“Không sao rồi.” Mộ Hàn Dạ khẽ vuốt trên lưng hắn, lại có chút vui sướng vì sự trúc trắc và mẫn cảm của hắn, hạ từng cái hôn tinh tế ngọt ngào lên trán hắn, một khắc cũng chưa từng ngừng lại.

“Ta muốn uống nước.” Giọng nói Hoàng Đại Tiên khàn khàn.

Mộ Hàn Dạ vội vàng xuống giường, giúp hắn rót ly trà ấm, bưng qua ngồi ở bên giường, cẩn thận đút cho hắn.

Hoàng Đại Tiên nhíu mày, ánh mắt cũng mệt mỏi mà dần rời rã.

“Ta đi lấy nước tắm rửa cho ngươi.” Mộ Hàn Dạ nhét hắn vào ổ chăn, “Ngươi chỉ cần ngủ thôi, những chuyện còn lại cứ để cho ta.”

Hoàng Đại Tiên cúi đầu lên tiếng, gần như là lập tức chìm vào mộng đẹp, trong mông lung chỉ cảm thấy có một chiếc khăn mềm mại lau khắp toàn thân mình, nơi vốn ẩn ẩn đau cũng được bôi thuốc mỡ, toàn thân như đang ở trong đám mây, tuy rằng bủn rủn vô lực, nhưng lại có chút thích thú nói không nên lời.

“Mộ Hàn Dạ.” Hoàng Đại Tiên trong mộng nỉ non.

“Ừ, ta đây.” Mộ Hàn Dạ ôm chặt hắn, “Ta vẫn luôn ở đây.”

Mày Hoàng Đại Tiên chậm rãi giãn ra, hô hấp cũng vững vàng mà lại an tâm.

Tinh thần Mộ Hàn Dạ rất dồi dào, canh chừng bên giường hắn suốt một đêm.

So với đêm đầu tiên vừa phải cẩn thận lại vừa gian nan, lúc này đây mới thật sự là thực cốt tiêu hồn a.

Mi mắt Mộ Hàn Dạ mang nét cười, giống như đã thấy được tương lai tốt đẹp.

Thật là vô cùng hạnh phúc.

Sáng ngày hôm sau, Thẩm Thiên Lăng rời giường rất sớm, ngồi dậy nhẹ nhàng bước xuống giường.

“Lại muốn làm gì?” Tần Thiếu Vũ nhắm mắt, kéo ngược y vào trong lòng.

“Buông ra ta.” Thẩm Thiên Lăng giãy dụa, “Ta phải ngủ sớm dậy sớm.” Loại chuyện ngủ nướng này về nghe đã thấy rất không có khí chất, nhất định không cho phép.

“Ngủ sớm dậy sớm thì không phải là ngươi.” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

Thẩm Thiên Lăng giận, “Đó là trước kia, chẳng lẽ bây giờ ta không thể tiến bộ?”

“Lăng nhi phải là buổi tối quậy ầm ĩ không chịu ngủ, buổi sáng rầm rì không chịu rời giường.” Tần Thiếu Vũ rốt cục mở hai mắt ra, “Như vậy mới là ngươi.”

“Loại ngày tháng như thế rất thối nát.” Thẩm Thiên Lăng vô cùng đau lòng nhức óc, “Trước kia ngươi lại không chịu ngăn ta.” Cho nên bụng mỡ mới có thể không chút kiêng nể, kiêu ngạo phát triển khiến cho thanh xuân tươi đẹp đầy ưu thương.

“Đừng quậy.” Tần Thiếu Vũ muốn kéo y về giường.

Nhưng sức ảnh hưởng của hồ ly tinh vô cùng lớn, nên khi bị Tần Thiếu Vũ nắm chặt tay áo không buông, Thẩm Thiên Lăng đơn giản cắn răng một cái, cởi hết toàn bộ tiết y xuống, xích lõa chạy tới ngăn tủ lấy y phục.

Tần Thiếu Vũ trợn mắt há mồm.

“Ta nhất định phải gầy xuống.” Thẩm Thiên Lăng mặc y phục chạy ra cửa, còn đại nghịch bất đạo xông vào phòng của ca ca và tẩu tử mình.

“A.” Diệp Cẩn hoảng hốt.

“Không biết gõ cửa trước sao!” Thẩm Thiên Phong tức giận mắng đệ đệ.

Vừa rồi ta có ghé vào tường nghe lén rồi, sau khi xác định các ngươi không có ân ân ta mới vào nha! Thẩm tiểu thụ ở trong lòng lớn tiếng kháng nghị, sau đó ôm lấy Mao Cầu chạy ra bên ngoài, “Các ngươi tiếp tục.”

Dư âm lượn lờ, quanh quẩn không dứt.

Vì thế biểu tình của ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang lại càng thêm phức tạp. Bởi vì lúc trước, bọn họ luôn cảm thấy đại thiếu gia nhà mình là một anh hùng nghiêm nghị chính khí tâm hệ thiên hạ (lòng gắn với thiên hạ),còn Diệp cốc chủ là thần y diệu thủ nhân tâm (tay nghề giỏi, có lòng tốt) hành y tế thế, hai người như thế thành thân, đương nhiên phải cùng nhau dắt tay sóng vai cứu vớt thương sinh mới đúng chứ, vì sao làm loại chuyện kia đến chẳng biết ngày đêm, điều này bảo mọi người làm sao chịu nổi đây.

“Chíp.” Mao Cầu sốt ruột kêu chíp chíp, bởi vì nó còn chưa tỉnh ngủ.

“Nghe lời, chúng ta đi chạy bộ.” Mặt Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc.

Mao Cầu ghé vào bàn đá giả chết, còn mở ra hai cánh và móng vuốt, đúng chất tiểu vô lại.

“Có chút khí khái đi chứ!” Thẩm Thiên Lăng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, như vậy sao có thể PK với tuyết điêu của hồ ly tinh chứ, trắng gầy đẹp vs vàng béo tròn, nhất định sẽ bị miễu sát (*).

(*) Miễu sát (seckill): Độ sát thương, giết trong 1 skill hoặc trong nháy mắt.

“Chíp chíp.” Hai mắt Mao Cầu rất kiên nghị, hiển nhiên hoàn toàn không biết đến khổ tâm của nương nó.

“Công tử.” Ám vệ bưng hai chén đại hoành thánh từ ngoài viện chạy vào.

“Các ngươi không được ngắt lời!” Thẩm Thiên Lăng vừa lãnh khốc lại vừa vô tình, “Không được cho nó ăn mấy thứ này.”

“Cung chủ còn chưa rời giường sao?” Ám vệ sốt ruột nhìn xung quanh.

“Chưa, hắn cũng không thích ăn hoành thánh rau hẹ.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Các ngươi tự mình ăn đi.”

“Không phải, ta có việc tìm cung chủ.” Ám vệ nói, “Không liên quan tới hoành thánh.”

“Vậy có liên quan tới cái gì?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Ám vệ nói lời giật gân, “Hoàng kim.”

“Hoàng kim gì?” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sửng sốt.

“Trong khách sạn Cẩm Lý có hoàng kim.” Ám vệ vì tức tốc chạy tới, nên vẫn còn thở hồng hộc.

“Từ từ nói, rốt cuộc là thế nào?” Thẩm Thiên Lăng đưa cho hắn một chén trà nóng.

“Trước đó Ngô lão bản có phái người đến kinh thành mời thợ mộc giỏi, cung chủ cũng phái người đặt tai mắt, cho tìm vài môn phái võ lâm ở Đông Bắc, bảo bọn phái đệ tử âm thầm theo bảo vệ.” Ám vệ nói, “Quả nhiên, nửa đêm tối hôm qua nhận được hồi báo, nói trên đường đi gặp phải vài thổ phỉ che mặt, suýt nữa giết chết người làm của Ngô lão bản.”

“Không sao chứ?” Thẩm Thiên Lăng hoảng sợ.

“Cũng không có, chỉ có chút hoảng sợ quá mức thôi.” Ám vệ nói, “Mấy người bịt mặt kia thấy tình thế không ổn, nên đều bỏ chạy hết. Người làm của Ngô lão bản được bảo vệ an toàn, không có gì nguy hiểm.”

“Vậy có liên quan gì tới hoàng kim?” Thẩm Thiên Lăng lại hỏi.

“Người làm nho nhỏ kia chắc chắn không thể kết thù kết oán lớn như vậy, cho nên theo chúng ta phỏng đoán, hẳn là mấy tên buôn da lông gây chuyện lúc trước còn chưa từ bỏ ý định, muốn ngăn cản Ngô lão bản tu sửa khách sạn.” Ám vệ nói, “Như thế có thể suy ra, bọn họ nhất định không muốn người ngoài đụng tới khách sạn.”

“Ý của ngươi là trong khách điếm có bị mật?” Thẩm Thiên Lăng tỉnh ngộ.

“Không sai, không thì sao bọn họ lại phải hao tâm tổn trí như thế, vì thế hôm nay lúc trời còn chưa sáng, chúng ta đã trở về khách sạn Cẩm Lý một chuyến.” Ám vệ nói, “Công tử chắc không ngờ đâu, trong tầng hầm hoang phế ở phía sau viện, chúng ta lại tìm được năm rương vàng lớn.”

“Nhiều như vậy?” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy suy nghĩ đầu tiên chính là, Ngô lão bản có tiền tu sửa khách sạn rồi.

“Không chỉ vậy, trong giếng cạn còn có hai hũ bạc.” Ám vệ đạo, “Vẫn còn đang điều tra, nói không chừng sẽ có thêm thu hoạch mới.”

“Đi đi, chúng ta đi xem xem.” Vừa nghe được loại chuyện này, Thẩm Thiên Lăng lập tức vứt bỏ ý tưởng rèn luyện thân thể để giảm cân, ôm con định chạy ra ngoài.

“Công tử không cần nôn nóng.” Ám vệ nói, “Không thì chờ cung chủ dậy đã?”

“Không cần chờ, chúng ta đi trước đi.” Thẩm Thiên Lăng rất là trọng tiền khinh chồng.

“Nhưng cung chủ nhất định sẽ tức giận.” Vẻ mặt ám vệ đầy khó xử, kỳ thật chúng ta cũng không muốn quản hắn biết không! Cư nhiên ngủ tới bây giờ còn chưa thức, còn chút bộ dáng cung chủ nào đâu! Truyền ra ngoài sẽ làm mất mặt Truy Ảnh Cung, hoàn toàn không biết suy nghĩ cho cấp dưới, căn bản không đủ tư cách làm lão đại!

“Ta đây đi gọi hắn dậy.” Thẩm Thiên Lăng chạy về phòng, kết quả bởi vì quá nôn nóng, nên thảm thiết vấp phải khung cửa, té thẳng về phía trước.

“A! ! ! !”

Hết
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.