“Nằm chút nữa đi.” Tần Thiếu Vũ nói với Thẩm Thiên Lăng, “Ta ra ngoài xem Mộ Hàn Dạ có chuyện gì, sau đó sẽ trở về giúp ngươi mặc y phục.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, nhìn hắn ra khỏi phòng, sau đó liền tự mình cẩn thân xuống giường, định đi vòng vòng một lát.
Chân bị trật cũng không nghiêm trọng lắm, đi chậm một chút thì vốn không thành vấn đề, nhưng trời có mưa gió thất thường, lúc đi ngang qua bàn, thanh bảo kiếm vốn đang yên lành nằm trên bàn đột nhiên rung động kịch liệt, đánh đổ cả khay đựng chén trà.
Thẩm Thiên Lăng cũng bị dọa, chân trượt một cái liền ngồi bệt trên đất.
Thật là không thể thê thảm hơn.
“Lăng nhi.” Tần Thiếu Vũ ở trong viện nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy vào xem thử, chỉ thấy Thẩm Thiên Lăng đang ngồi giữa vũng nước, nhìn qua vô cùng suy yếu.
“Sao lại té chứ.” Tần Thiếu Vũ ôm lấy y.
“…” Thẩm Thiên Lăng cảm thấy mình thật sự cần đi thắp nhang đuổi vận xui.
Khi hai người nói chuyện, bảo kiếm trên bàn lại nảy lên một cái. Tần Thiếu Vũ một tay cầm lấy nó, vung tay tra lưỡi kiếm vào vỏ.
“Sao nó có thể tự mình động vậy?” Trong lòng Thẩm Thiên Lăng vẫn còn sợ hãi.
“Trước nói ngươi té có bị thương không.” Tần Thiếu Vũ đem người đặt lên ghế, lấy ra y phục sạch sẽ từ trong ngăn tủ.
“Ta cũng không sao cả, chỉ bị giật mình thôi, vừa rồi nó cũng tự động đậy như thế đó.” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, “Lúc trước chưa từng thấy nó như vậy.”
“Xích Ảnh kiếm là Thượng Cổ yêu kiếm.” Tần Thiếu Vũ giúp y thay y phục, “Nếu quá lâu không thấy máu, thì sẽ nôn nóng không yên như thế.”
“Có như thế nữa hả?” Thẩm Thiên Lăng dựng tóc gáy.
“Sợ sao?” Tần Thiếu Vũ quệt quệt mũi y.
“Nghe qua giống như đồ của Ma Giáo.” Thẩm Thiên Lăng thành thành thật thật nói.
“Lời này sai rồi, vũ khí không phân chính tà.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Quan trọng là chủ nhân có được nó là chính hay tà thôi.”
“Cũng đúng.” Thẩm Thiên Lăng tò mò, “Vậy ta có thể xem thử không?”
“Tất nhiên.” Tần Thiếu Vũ đưa bảo kiếm cho y.
Xúc cảm trầm lắng xuống, Thẩm Thiên Lăng dùng sức rút ra một đoạn, chỉ thấy lưỡi kiếm mang sắc bạc âm u, phía trên khắc một chữ “Tần”, xem ra cũng đã vài niên đại, mà ở bên cạnh còn có một chữ “Thẩm” trông mới hơn, ở giữa là một con Tiểu Phượng Hoàng đầy lông.
“Vốn không định khắc.” Tần Thiếu Vũ ngồi bên cạnh y, “Vẫn cảm thấy mấy chuyện chém giết đó, một mình ta dính vào là được, nhưng sau này ngẫm lại, nếu đã là người một nhà, thì tất nhiên phải ở bên nhau mọi lúc mọi nơi.”
“Ta không biết.” Thẩm Thiên Lăng có chút bất ngờ.
“Thì bây giờ biết rồi.” Tần Thiếu Vũ nắm tay y, “Có thể xóa hết giấc mơ trước đó không?”
“Miễn cưỡng cũng được.” Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu, “Gãi mũi dùm ta, ngứa.”
Tần Thiếu Vũ bật cười, đưa ta gãi gãi giúp y.
“Nhưng chúng ta vẫn phải ở riêng .” Biểu tình Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc, “Đây là vấn đề nguyên tắc.”
Tần Thiếu Vũ: …
Hai ngày nay mình vẫn luôn trông chừng bên cạnh y, thời gian rời đi tính ra còn chưa tới nửa canh giờ, vậy mà y đã có bản lĩnh tự mình té hai lần, rốt cuộc tự tin muốn ở riêng là ở đâu ra vậy.
Nhưng Thẩm tiểu thụ rất kiên quyết.
Vì thế Tần cung chủ cũng chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp.
Đến chiều, bốn huynh đệ Mao gia còn lại cũng lục tục tỉnh táo hơn, mở mắt liền thấy bốn phía toàn là hắc y nhân, có nghiêm túc có cợt nhả, cảnh tượng rất quỷ dị, nhưng nhìn qua cũng không phải kẻ thiện lương gì.
“Còn muốn đi thẩm vấn không?” Sau khi nghe được tin tức, Thẩm Thiên Phong hỏi Diệp Cẩn.
“Không đi, một mình ngươi đi đi.” Diệp Cẩn chán ghét, “Lỡ như nhìn thấy lần nữa thì làm sao, bẩn chết.”
“Cũng được.” Thẩm Thiên Phong xoa xoa mặt y, “Vậy ngươi đi chăm sóc Lăng nhi chút đi, ta sẽ cùng Thiếu Vũ tới đó.”
Kỳ thật Thẩm tiểu thụ cũng rất muốn tham dự thẩm vấn phạm nhân, nhưng dưới sự phản đối của nam nhân của y ca ca của y và tẩu tử của y, đành phải không cam lòng ở lại trong phòng.
“Mấy tên nam nhân vừa cao lớn thô kệch, vừa ngu ngốc, có cái gì đáng xem.” Diệp Cẩn thay băng cho y, sau khi mở ra thì nhíu mày, “Sao còn sưng to hơn hôm qua vậy.”
Thẩm Thiên Lăng thành thành thật thật nói, “Khi ngủ bất cẩn đè trúng.”
Diệp Cẩn lắc đầu, “Chờ ta đi nhắc nhở Thiếu Vũ một chút, sắp tới không được đụng vào tay ngươi.”
“Nhắc nhở ta a.” Thẩm Thiên Lăng cường điệu, “Đây là tay ta.”
Lời này nói cũng không sai, Diệp Cẩn nhất thời hơi mơ hồ.
Thẩm Thiên Lăng tiếp tục nói, “Về sau ta muốn tự chăm sóc bản thân.”
“Cũng tốt.” Diệp Cẩn gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều, “Ta nói ngươi phải nhớ kỹ, vết thương trên tay không thể dính nước không thể đè lên, mỗi ngày thay Sinh Cơ tán ba lần, nhớ phải uống thêm Thanh Đằng lộ; cổ chân bị trật phải ngâm nước ấm, còn phải xoa bóp kinh lạc xung quanh để máu lưu thông, trước khi ngủ nửa canh giờ phải thoa thuốc tan bầm, xong thì nhớ phải rửa. Không được ăn mấy loại thức ăn gây dị ứng như bò, dê, hải sản, mấy món đồ sống đồ nguội cũng phải bỏ, mấy ngày này cứ để Tiểu Phượng Hoàng ở chỗ ta, không thì bị đụng phải sẽ càng nặng hơn, nhớ kỹ chưa?”
Thẩm Thiên Lăng thành thành thật thật nói, “Không nhớ được.” Không nên nói một đoạn dài như thế trong một lần chứ a, thật phức tạp.
Diệp Cẩn thở dài, “Ta vẫn nên nói với Thiếu Vũ thì tốt hơn.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Không nể tình như vậy, còn là tẩu tử của ta sao.
“Tự lập không phải hoàn toàn không cần người chăm sóc.” Diệp Cẩn nói, “Nếu hai người đã thành thân, tất nhiên phải bù khuyết cho nhau. Thiếu Vũ xử lý chuyện lớn của môn phái, ngươi phụ trách quản lí nhà cửa cho hắn, như vậy không phải rất tốt sao?”
“…” Ta bây giờ càng lúc càng giống lời đồn trong dân gian a! Thẩm tiểu thụ trong lòng ai oán niệm. Chỉ cần không có hắn bên cạnh, thì ngay cả đi đường cũng sẽ vấp té, tiểu nhân nhi yếu ớt gì đó, thật quá mất mặt.
“Hắn sủng ngươi, là vì thích ngươi.” Diệp Cẩn nói, “Phúc khí bao nhiêu người cầu còn không được, sao ngươi lại còn tự đẩy ra xa.”
Thẩm Thiên Lăng lập tức nhớ tới Ngâm Vô Sương.
“Đã nhiều năm như vậy, Ngâm môn chủ chắc cũng đã buông xuống rồi.” Diệp Cẩn gõ gõ đầu y, “Ngươi không cần đề phòng như thế.”
“Sao ngươi lại biết ta nghĩ cái gì?” Thẩm Thiên Lăng chấn kinh, mình rõ ràng không có nói gì hết, vậy mà cũng có thể đoán được, chẳng lẽ tẩu tử của y còn có thuật đọc tâm?
Nếu thật là như vậy, thì đại ca y sẽ nổi điên mất.
“Mỗi lần nhắc tới Ngâm môn chủ, ngươi chính là bộ dáng này.” Diệp Cẩn sắc bén nói, “Ta muốn không biết cũng khó.”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ta sẽ lập tức đến thành Hàn Tùng.” Diệp Cẩn tiếp tục nói, “Tất nhiên cũng sẽ phải gặp Ngâm môn chủ.”
Thẩm tiểu thụ bắt đầu ở trong lòng lẩm bẩm.
“Đến lúc đó không cho gây rối.” Diệp Cẩn nhắc nhở y.
Nhất định sẽ không gây rối! Thẩm Thiên Lăng sục sôi ý chí chiến đấu! Loại chuyện cùng hồ ly tinh PK trực diện này, thật là nghĩ chút thôi đã vô cùng sôi trào.
Phải tất thắng!
Diệp Cẩn nhìn vẻ mặt của y, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Sao nhìn thế này cũng giống đi làm hỏng việc a…
Mà ở trong phòng gần đó, thẩm vấn cũng đang thong thả tiến hành.
“Cần gì mạnh miệng vậy.” Ám vệ Truy Ảnh Cung hướng dẫn từng bước, “Các ngươi xem, Mao Tứ hành xử rất thức thời, cho nên bây giờ hắn đang ở kế bên ăn lẩu.”
Bốn huynh đệ Mao gia vẫn ngậm chặt miệng.
“Có thể nghiêm hình tra tấn không?” Ám vệ Truy Ảnh Cung dùng ánh mắt vô cùng chờ mong nhìn về phía cung chủ nhà mình.
“Tùy ý.” Tần Thiếu Vũ một tay vuốt ve cái đầu nhỏ của Cục Bông.
“Chíp.” Tiểu Phượng Hoàng dùng sức vươn cái cổ ra, vô cùng muốn được cha mình gãi ngứa.
Quả thực chính là phụ tử tình thâm!
Mộ Hàn Dạ ở một bên giật mình, “Mới hỏi có một vấn đề thì đã muốn nghiêm hình tra tấn?”
“Không sai.” Ám vệ vô cùng nhiệt tình, “Thục Trung khác biệt, tính tình chúng ta đều vô cùng nóng nảy.”
Ám vệ Truy Ảnh Cung tùy tay lôi ra roi sắt, quật lên mặt đất một cái, thân roi lún sâu vào nền đất, bị một miếng gỗ to bám lên.
Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang và ảnh vệ Thất Tuyệt quốc yên lặng cách xa bọn họ một chút.
Bốn huynh đệ Mao gia vốn còn ôm ảo tưởng với võ lâm chính phái Trung Nguyên, cảm thấy bọn họ chỉ hù dọa ngoài miệng, không dám thật sự nghiêm hình tra tấn. Đáng tiếc hiện thực hiển nhiên không như ý nguyện, roi sắt mang theo tiếng xé gió gào thét quất xuống, mạnh mẽ nện lên người Mao Tam, thoáng chốc giống như vừa bị chặt đứt xương sườn, trong miệng cũng tràn ra máu tươi.
Tần Thiếu Vũ nhẹ nhàng che mắt con trai lại.
Cục Bông rất là nhu thuận, giơ giơ móng vuốt chui vào trong lòng cha nó.
Chỉ là mới một roi, mà Mao Tam đã sắp hấp hối, Mao Đại giận dữ, “Dừng tay!”
“Muốn chúng ta dừng tay, vậy ngươi sớm thức thời mà khai hết đi.” Ám vệ Truy Ảnh Cung ngồi trước mặt hắn, “Chúng ta không có nhiều kiên nhẫn, tóm lại Mao Tứ đã thỏa hiệp, chắc các ngươi cũng không biết nhiều hơn hắn là bao. Thẩm vấn chủ yếu là cho Hoàng Thượng một lời giải thích, còn thật sự thì chúng ta đang rất rãnh rỗi.”
“Hắn đã nói những gì?” Mao Đại cảnh giác.
“Hiện tại là ta đang thẩm vấn ngươi.” Ám vệ cười như không cười.
Mao Đại từ trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, nhìn qua có vài phần cứng đầu.
“Vậy chỉ đành đắc tội.” Ám vệ đứng lên, nói với Mao Nhị và Mao Ngũ, “Nói vậy hai người các ngươi chắc cũng ngay thẳng cương trực như thế, vậy lần này ta đây cũng chẳng cần phân biệt ai với ai, sớm nghiêm hình tra tấn cho xong, chúng ta còn phải ra ngoài ăn cơm.”
Ánh mắt Mao Ngũ còn đang do dự, thì roi sắt cũng đã gào thét quất xuống, Cục Bông vốn vừa ló ra nửa cái đầu, thấy thế thì lại nhanh chóng rụt về, chỉ ló ra một nhúm lông tơ ở bên ngoài.
Mao Ngũ thảm kêu một tiếng, ôm cánh tay lăn lộn trên mặt đất.
“Nhất quyết không chịu nói, tất nhiên phải chịu chút khổ sở da thịt.” Ám vệ nói, “Không thì sau này đưa thi thể tới quan phủ, khám nghiệm tử thi không thấy chút thương tích nào, vậy sao mà thể hiện được chúng ta từng nghiêm hình tra tấn chứ? Không thèm hỏi đã giết chết người ta, nếu Hoàng Thượng biết, không chừng sẽ nghĩ bậy, cho nên các ngươi phải tự mình chịu khổ rồi.”
Trán Mao Ngũ mướt mồ hôi lạnh.
Mao Đại còn định rống giận, lại bị ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang bịt miệng, chỉ có thể dùng hai mắt đỏ đậm căm tức nhìn mọi người.
Lúc roi thứ ba hạ xuống, Mao Nhị rốt cục cắn răng nói, “Ta nói!”
Tần Thiếu Vũ nhếch nhếch khóe miệng, cùng Thẩm Thiên Phong liếc nhau một cái.
Loại chuyện thẩm vấn này cũng phải nhờ tâm cơ, Mao Đại là tên cứng đầu, đánh cũng vô dụng, cho nên phải bịt miệng của hắn trước, rồi sau đó mới xuống tay với hai người còn lại. Tuy Mao Nhị chưa bị đánh, nhưng lại trơ mắt nhìn hai huynh đệ của mình chịu tội, tư vị da tróc thịt bong chẳng ai muốn thể nghiệm, huống hồ thái độ của đối phương hiện tại cực kỳ rõ ràng, chính là muốn bắt lấy vài người tranh công với triều đình, dưới loại tình huống này mình nói ra càng nhiều, công lao của bọn họ sẽ càng lớn, vậy khả năng sống sót của mình cũng cao hơn. Gia nhập nhóm Chu Giác cũng là vì muốn sống giàu sang sung sướng, nhưng nếu ngay cả sống cũng không còn, vậy những thứ khác còn có ý nghĩa gì.
“Ta cũng nói.” Mao Ngũ ho ra một ngụm máu tươi.
Mao Tam đã nói không ra lời, hai mắt Mao Đại gần như sắp tuôn ra máu.
“Rất tốt.” Tần Thiếu Vũ đứng lên, “Đưa bọn họ đến các phòng khác nhau, sau khi hỏi xong thì đối chiếu khẩu cung, nếu ai còn giấu diếm, trực tiếp làm thịt.”
“Vâng!” Vẻ mặt ám vệ hưng phấn chà chà tay, giống hệt như tên cuồng ma giết người.
Hành động rất tốt, hoàn toàn không có khiến Thẩm tiểu thụ mất mặt.
Mộ Hàn Dạ phát ra lời thật lòng, “Đây là màn thẩm vấn nhanh nhất ta từng thấy.”
Tất nhiên rồi, chúng ta một ngày ngàn việc biết không, phải làm cho nhanh nhẹn! Ám vệ kiêu ngạo ưỡn ngực.
Tần Thiếu Vũ trở lại phòng ngủ, đặt con trai lên bàn.
“Thẩm vấn một đống bao cỏ (kẻ nhát gan) mà thôi.” Tần Thiếu Vũ nắm tay y qua nhìn nhìn, “Thay thuốc xong rồi?”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn, “Chừng nào đi thành Hàn Tùng?”
“Chắc là mấy ngày nữa.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chuyện của huynh đệ Mao gia gần như đã giải quyết xong xuôi, băng tuyết trên đường cũng bắt đầu tan, nếu còn không đi, chỉ sợ lại mất cơ hội nữa.”
Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, cũng không có nhiều ý kiến.
“Ta nhất định sẽ không vì nhìn y khiêu vũ, mà để ám vệ khiêng ngươi đi.” Tần Thiếu Vũ giơ tay cam đoan.
Thẩm Thiên Lăng bị chọc cười, dùng cái tay gấu vỗ vỗ lỗ tai hắn.
Huynh đệ Mao gia tuy không tính là hào kiệt gì, nhưng thật đúng là kiếm không ít bạc cho Chu Giác, dù sao đem vận chuyển da gấu đến La Sát quốc, được cho là việc làm ăn dễ kiếm lời nhất. Ám vệ mất hết hai ba ngày, mới giao tất cả kết quả thẩm vấn cho đám người Tần Thiếu Vũ, lại y theo hứa hẹn lúc trước, phế bỏ võ công của cả năm huynh đệ này, giải đến Nam Hải sung quân.
Nơi vốn là khách sạn Cẩm Lý đã bị ầm ĩ san bằng, giờ đang khí thế ngất trời mở phiên chợ mới. Mà ở cách đó không xa, mười mấy thợ mộc vừa đến từ Vương Thành đang tỉ mỉ thiết kế, chuẩn bị xây một tòa khách sạn mới.
“Thật đa tạ công tử.” ông chủ Ngô thiên ân vạn tạ.
“Việc nhỏ thôi.” Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, nhìn qua vô cùng có khí khái đại hiệp.
Lại qua mấy ngày, mọi người quả nhiên lên đường rời khỏi Thành Phong Tuyết, tiếp tục đi về phía Bắc.
Dân chúng đứng đầy đường đưa tiễn, lưu luyến không thôi.
“Biểu ca.” Trên một tòa tiểu lâu xa xa, Bạch Mang Mang nhìn nam nhân bên cạnh, “Có theo không?”
“Giải quyết chuyện này chưa?” Nam nhân hỏi lại.
Bạch Mang Mang khổ sở nói, “…Chưa.”
“Cho nên?” Ánh mắt nam nhân nhìn về phương xa, trên mặt không có quá nhiều biểu tình.
“Được rồi.” Bạch Mang Mang thức thời, “Tiếp tục theo.”
“Đi thu dọn đồ đạc.” Nam nhân xoay người đi xuống lầu, “Đừng để người thứ ba biết hành tung của chúng ta.”
“Vâng.” Bạch Mang Mang than ngắn thở dài.
Bộ tộc Liên Thành đã yên lặng ở tại Trường Bạch Tuyết Sơn mấy trăm năm, vốn đang yên lành, không hiểu vì sao biểu ca lại muốn nhúng tay vào chuyện giữa triều đình, giang hồ và Chu gia.
Nếu để dì biết, chỉ sợ lại có một trận phong ba lớn a…
Mà sau ngày mọi người rời khỏi Thành Phong Tuyết, ông chủ Ngô liền đến Phiêu Hương lâu, nói rõ muốn gặp Ỷ La.
Mấy cô nương khác nghe vậy đều rất hâm mộ, cảm khái không biết gần đây Ỷ La đi thắp nhang ở đâu, sao cửa nhà lại thịnh vượng như thế.
“Ông chủ Ngô?” Ỷ La vốn đang ở trong phòng vẽ mày, sau khi nhìn thấy người tới thì có chút bất ngờ, cười nói, “Sao ngươi cũng đến loại địa phương này?”
Ông chủ Ngô vẫy tay nói, “Cô nương chớ hiểu lầm, ta đến đưa đồ.”
“Đưa đồ?” Ỷ La buông bút vẽ xuống, “Đưa cái gì?”
“Trước khi đoàn người của Tần cung chủ đi, đã nhờ ta giao cho cô nương thứ này.” Lão bản đặt một bọc đồ lên bàn, “Đưa xong rồi, ta cũng phải đi.”
“Đa tạ Ông chủ Ngô.” Ỷ La đứng lên tiễn ông ra cửa, sau đó liền về phòng mở bọc đồ kia ra, chỉ thấy bên trong là mấy tấm ngân phiếu, còn có một phong thư, viết là nàng hãy dùng số ngân lượng đó chuộc thân, đoạn cuối còn có mấy địa chỉ của vài nơi bán son phấn vải vóc, nói đó đều là sản nghiệp của Truy Ảnh cung, nếu không có nhà để về, thì cứ vào đó sống. Không có kí tên, nhưng hiển nhiên không cần đoán cũng biết là ai.
Ỷ La lắc đầu cười, ngửa đầu uống cạn một ly Nữ Nhi Hồng, hốc mắt có chút ướt át.
Thành Hàn Tùng cách Thành Phong Tuyết không xa, nhưng bởi vì mặt đường còn đọng không ít băng tuyết, nên tốc độ đi đường của mọi người cũng không tính nhanh, Thẩm Thiên Lăng lúc đầu còn có thể cùng Tần Thiếu Vũ cưỡi ngựa, rồi sau khi bị nhiễm một trận phong hàn, thì bắt đầu ủ trong xe ngựa suốt ngày, ôm lò sưởi vừa đọc sách vừa ngủ gật, cả người giống như một con mèo.
Hơn mười ngày sau, mọi người rốt cục đến được ngoại ô Thành Hàn Tùng, Diệp Cẩn và Thẩm Thiên Phong cùng cưỡi một con ngựa, quay đầu hỏi Tần Thiếu Vũ, “Định khi nào đến Vô Tuyết Môn?”
Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói, “Ta nghe Thiên Phong.” Loại thời điểm này nhất định phải phủi sạch quan hệ, bởi vì tiểu trư nhà mình là bình dấm chua.
“Chỉ sợ không cần nghe ta.” Thẩm Thiên Phong nhìn đằng trước, “Đã có người đến đón rồi.”
Vừa dứt lời, Thẩm Thiên Lăng lập tức từ trong xe ngựa nhô đầu ra.
Tần Thiếu Vũ thiếu chút nữa bật cười.
“Khụ.” Thẩm tiểu thụ cũng biết bản thân nhìn rất ngốc, vì thế giấu đầu hở đuôi nói, “Ờ thì, hít thở không khí.”
“Hình như Ngâm môn chủ dẫn theo người đứng trước cửa thành.” Diệp Cẩn nhìn y, “Ngươi muốn tiếp tục ở trong xe ngựa, hay là ra ngoài đi cùng mọi người?”
Tất nhiên phải đi cùng a! Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc, khí thế không thể thua!
Tần Thiếu Vũ xoay người xuống ngựa, khoác áo choàng cho y, ôm về trên lưng ngựa.
“Nhìn ta thế nào?” Thẩm Thiên Lăng ngồi nghiêng trên lưng ngựa.
“Rất đẹp.” Tần Thiếu Vũ ôm chặt eo y.
Ám vệ ở một bên cũng điên cuồng gật đầu, hận không thể lập tức ngâm vô số thơ ca để ca tụng, thậm chí còn muốn viết một bài phú về Hoa yêu, sử dụng thêm mấy loại câu cao cấp như “Vi u lan chi phương ái hề, bộ trì trù vu sơn ngung” (*)!
Hoàn toàn biểu hiện đầy đủ tính chất đặc biệt của fan não tàn cần có.
Nhưng Thẩm Thiên Lăng vẫn rất không yên lòng, hơn nữa còn thật oán niệm!
Bởi vì dựa theo bàn bạc của mọi người lúc trước, hôm nay vào Thành Hàn Tùng sẽ tìm một nơi nghỉ ngơi qua đêm trước, ngày mai mới đến Vô Tuyết Môn đăng môn bái phỏng, cho nên mình hoàn toàn không có bất cứ chuẩn bị nào, thậm chí còn mặc áo bông, nhìn qua giống hệt một cục bông a!
Nhớ tới hồ ly tinh bạch y phiêu phiêu, Thẩm tiểu thụ cảm thấy mình quá thua kém!
Khoảng cách với cửa thành càng ngày càng gần, hương hoa thoảng nhẹ trong không khí cũng càng ngày càng rõ, Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng siết chặt nắm tay, quả nhiên hồ ly tinh đã tỉ mỉ trang điểm rồi, thật là quá ti bỉ !
Nhưng ta sẽ không nhận thua!
“Thẩm minh chủ, Diệp cốc chủ.” Ngâm Lạc Tuyết từ sớm đã bị ca hắn phái ra đứng chờ, vì thế tâm tình vô cùng không tốt.
“Thẩm minh chủ đại giá quang lâm, Vô Tuyết Môn tất nhiên phải lấy lễ đối đãi.” Đối với Thẩm Thiên Phong, Ngâm Lạc Tuyết vẫn rất khách khí —— bởi vì tuy hắn là ca ca của Thẩm Thiên Lăng, nhưng dù sao cũng là Võ Lâm Minh chủ, hiện tại giang hồ có thể an ổn như thế, công lao của hắn tuyệt đối không thể phủ nhận, huống chi Diệp Cẩn còn từng đưa thuốc cho mình, mình thật sự không lý do để ôm địch ý. Tới lượt Mộ Hàn Dạ và Hoàng Đại Tiên, hắn vốn không quen, tất nhiên cũng sẽ không ghét.
(*) Mang ý thăm hỏi, từ sau khi chia tay vẫn khỏe chứ.
“Làm phiền Tần cung chủ quan tâm.” Ngâm Lạc Tuyết mặt không chút thay đổi, sau đó nhìn Thẩm Thiên Lăng.
Nhìn cái gì mà nhìn! Thẩm tiểu thụ lẩm bẩm trong lòng.
Sau đó liền nghe Ngâm Lạc Tuyết nói, “Chắc là những năm gần đây, Tần cung chủ đối xử với Thẩm công tử rất tốt.”
Thẩm Thiên Lăng có chút buồn bực, bởi vì dựa theo lệ thường lúc trước, mình và hắn gặp mặt tuy không giương thương múa kiếm, nhưng cũng sẽ nhìn nhau không vừa mắt mới đúng, sao lần này lại còn bắt đầu khách sáo?
Sau đó đáp án đã nhanh chóng được hé lộ.
Bởi vì ngay sau đó Ngâm Lạc Tuyết đã nói một câu, “Nhìn qua mập hơn trước nhiều.”
Mập! ! Hơn! Nhiều!
Sét đánh giữa trời quang, Thẩm tiểu thụ lập tức bị thiêu cháy!
Dám ở trước mặt nhiều người như vậy nói mình mập!
Cũng không có mập biết không!
Bụng có chút thịt thôi mà, ngươi lại nhìn không thấy, giả bộ cái gì!
Vừa xuất quân đã thắng, tâm tình của Ngâm Lạc Tuyết rất tốt, xoay người thong thả dẫn mọi người vào thành. Một thân bạch y đơn bạc như tờ giấy, vòng eo nhỏ như không thể nắm chặt, dừng ở trong mắt Thẩm Thiên Lăng trong mắt, chính là khoe hàng trắng trợn!
“Muốn ta đòi về cho ngươi không?” Tần Thiếu Vũ thấp giọng hỏi.
“Không!” Thẩm tiểu thụ mắt lộ hung quang, vô cùng đằng đằng sát khí, “Ta muốn tự mình thắng lại!”
Thẩm Thiên Phong ở bên cạnh nghe được bất đắc dĩ, “Ngươi mặc hắn gây rối sao.”
“Yên tâm đi.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Lăng nhi tự mình có chừng mực, cái gì có thể làm cái gì không thể làm, trong lòng y biết rõ hơn ta.”
Thật vậy? Trong mắt Thẩm Thiên Phong đầy vẻ không tin.
“Vốn nên là ca ca ta đến, tiếc là y không được khỏe, nên ta đành phải đến thay.” Ngâm Lạc Tuyết vừa đi vừa nói, “Còn thỉnh minh chủ không lấy làm phiền lòng.”
“Ngâm môn chủ sinh bệnh?” Thẩm Thiên Phong nhíu mày hỏi.
“Mấy ngày trước luyện công vô ý xung đột nội lực, không tính là chuyện lớn.”Ngâm Lạc Tuyết nói, “Nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không sao.”
“Vậy thì tốt rồi.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Hiện tại Đông Bắc đang trong thời điểm rối loạn nhất, có Vô Tuyết Môn ở đây, ít nhiều cũng sẽ trấn áp được phản tặc.”
Giữa lúc mọi người đang nói chuyện, đằng trước lại đột nhiên truyền đến một tiếng gọi nhiệt tình, “Thẩm minh chủ.”
Tỉ mỉ nhìn lại, một cẩm y nam tử đang cười ha hả đi qua bên này, phía sau mang theo vài tùy tùng, nhìn qua cũng là người có thân phận.
Thẩm Thiên Phong còn chưa kịp nói chuyện, Ngâm Lạc Tuyết đã bất mãn nói, “Sao ngươi lại ở đây?”
“Tất nhiên là đến đón đoàn người của Thẩm minh chủ a.” Nam tử tươi cười rất ân cần.
“Hừ.” Ngâm Lạc Tuyết cao thấp đánh giá hắn, “Quản ngươi là tới nghênh đón ai, tóm lại ngươi không được bước vào Vô Tuyết Môn, ca ca ta cũng sẽ không thích ngươi, vẫn nên sớm hết hy vọng đi!”
(*) Vi u lan chi phương ái hề, bộ trì trù vu sơn ngung là 1 câu trích từ Lạc Thần phú, dịch nghĩa: Nàng mang một đôi hài thêu hoa tinh mỹ, đang bồi hồi rảo bước bên sườn núi, tung tăng nhảy nhót, vừa đi vừa nô đùa. Ngụ ý là tả mỹ nhân. Xem thêm về Lạc Thần phú tại đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]