Edit: Spum-chan
Beta: Kaze
Trong tình cảnh trước mắt này, vấn đề lớn nhất không phải bão tuyết không ngừng, không phải mọi người phải mạo hiểm đi săn gấu, mà là. . . Tiểu Phượng Hoàng không chịu thả sói tuyết đi.
“Chíp!” Cục Bông đứng ở cửa, hai cánh ngắn ngủn ôm lấy chân Lang Vương, ngẩng đầu dùng hai mắt đậu đen nhìn nó.
Liên Thành Cô Nguyệt bật cười, Thẩm Thiên Lăng cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Sói tuyết nằm sấp xuống, nghiêng qua cọ cọ nó.
“Chíp!” Cục Bông vô cùng có nguyên tắc.
“Ngoan, nghe lời.” Thẩm Thiên Lăng đi qua định ôm con lại, ai ngờ không đợi y đưa tay, Tiểu Phượng Hoàng đã lắc lư chạy đến cạnh sói tuyết, giấu mình lại.
Thẩm Thiên Lăng: . . .
“Tiếc là bên ngoài gió quá lớn.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Không thì đã mang theo vật nhỏ này đi cùng.”
Sói tuyết ngậm lấy Cục Bông, xoay người đi vào động tuyết, đặt nó trên da gấy, rõ ràng không định mang nó đi cùng.
Cục Bông lập tức trở nên không vui, xoay người chừa cái mông cho nó.
Sói tuyết đi đến trước mặt y, đồng tử màu xanh đen vô cùng ôn hòa thuần hậu.
Cục Bông kiên quyết nhắm lại hai mắt đậu đen.
Sói tuyết vươn lưỡi, nhẹ nhàng liếm nó một cái.
Cục Bông cảm thấy đầu ướt sũng.
Sói tuyết lại dùng chân trước xoa xoa nó, Cục Bông một không đứng vững, bẹp một tiếng té lên trên thảm, trông rất ngốc.
“Đi.” Liên Thành Cô Nguyệt ở một bên nói. Tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khap-chon-giang-ho-deu-la-tho-hao/1993379/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.