Edit: Spum-chan
Beta: Kaze
Mặc y phục xong tiểu dã nhân có chút không quen, tay cứ kéo góc áo, sau khi Thập Tam Nương thấy được nhất thời bùng phát bản năng người mẹ, cướp người khỏi ám vệ, thậm chí còn muốn giữ lại tự mình nuôi.
Diệp Cẩn đối với việc này cũng không có nhiều ý kiến, mấy ngày gần đây, hắn luôn bận sắc thuốc cho Tần Thiếu Vũ, gần như bận đến xoay vòng vòng, quả thật không có bao nhiêu thời gian chăm sóc tiểu hài tử.
“Gần đây ngươi bận lắm sao?” Trong khách phòng, Thẩm Thiên Lăng đang múc cơm cho Cục Bông, thấy hắn vào liền tò mò hỏi.
“Ừ.” Tần Thiếu Vũ ngồi bên cạnh y, “Đang bàn bước kế hoạch tiếp theo.”
“Thế nào?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Còn đang chờ tin tức từ kinh thành và Thất Tuyệt quốc.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa đầu con hắn.
“Chíp!” Cục Bông kháng nghị một tiếng, lắc lư chạy qua bên kia trốn —— khi ăn cơm không được sờ!
Thật đáng lo, thật là phiền.
“Đây không phải kết quả bàn bạc của mấy ngày trước sao?” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy buồn bực, “Sao qua lâu như vậy, mà vẫn là kết quả này.” Rốt cuộc vì sao mỗi ngày đều phải chạy ra bên ngoài.
Tần Thiếu Vũ ôm y đặt lên đùi mình.
“Chíp!” Cục Bông liều mạng vươn cổ, ý đồ hấp dẫn lực chú ý của cha mẹ —— tốt xấu gì cũng buông chén trước đi chứ.
“Đã lâu không chạm vào ngươi.” Tần Thiếu Vũ kề trán mình vào trán y.
Thanh âm quá mức dụ hoặc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khap-chon-giang-ho-deu-la-tho-hao/1993374/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.