Edit: Spum-chan
Beta: Kaze
“Ngươi đừng có gấp, chậm rãi nói đã.” Nghe được động tĩnh, Thẩm Thiên Lăng cũng từ trong phòng đi ra.
“Thẩm công tử.” Hoàng Tiến Bảo đầu đầy mồ hôi, hiển nhiên là do chạy vội tới đây, “Mau, cháu của ta sắp không được, đại ca lại không ở đây, ta, ta thật sự hết cách rồi a.”
“Dẫn đường.” Trong lòng biết rõ nếu chuyện không nghiêm trọng, hắn cũng sẽ không hoảng loạn thất thố như thế, bởi vậy Tần Thiếu Vũ cũng không hỏi nhiều, trực tiếp dẫn người đến xem xét.
Còn chưa chờ mọi người đi vào, đã nghe từ trong phòng truyền ra tiếng gào thét, dù đã bị bịt miệng, nhưng vẫn khiến lòng người kinh hãi như trước. Sau khi vào nhà chỉ thấy có ba năm người làm đang đè một nam tử trẻ tuổi xuống, không để hắn giãy dụa thêm nữa, nhưng vẫn rõ ràng là lực bất tòng tâm. Trong lúc hai bên đấu tranh, cả chiếc giường sắt nặng ngàn cân cũng bị dịch chuyển hai ba tấc, có thể thấy được rốt cuộc đã dùng khí lực lớn đến nhường nào.
“Còn tiếp tục như vậy, ta sợ ngay cả xương sườn của nó cũng bị gãy a.” Hoàng Tiến Bảo sốt ruột, “Dù sao cũng là thân thể máu thịt, sao chịu được thiết liên thô cứng như vậy, xin cung chủ hãy cứu hắn đi.”
Tần Thiếu Vũ đánh tới một chưởng, gọn gàng đánh ngất người nọ. Người làm xung quanh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cả đám mệt mỏi ngồi phịch trên đất.
“A Vinh làm sao, a?” Ngoài sân truyền đến thanh âm nóng vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khap-chon-giang-ho-deu-la-tho-hao/1993363/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.