Edit: Spum-chan
Beta: Kaze
Bởi vì thân thể các tướng sĩ đều rất suy yếu, nói nhiều mấy câu sẽ ho khan, cho nên Mộ Hàn Dạ dùng đến gần canh giờ, mới đại khái hiểu được rõ ràng, trong đại mạc ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Binh lính Diêm La?” Sau khi Thẩm Thiên Lăng nghe thấy ba chữ này, mày hơi cau lại.
“Đúng vậy.” Giọng binh sĩ khàn khàn, hiển nhiên không muốn nhớ nhiều đến chuyện khi đó.
Ngày đó huynh đệ cùng vào sinh ra tử, giờ đã không thể gặp lại nhau, cho dù là nam nhi bảy thước, cũng khó tránh khỏi bi thương trong lòng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người không đành lòng hỏi tiếp. Sau khi ra ngoài, Mộ Hàn Dạ liếc nhìn Tần Thiếu Vũ, “Làm phiền rồi.”
“Khách khí.” Tần Thiếu Vũ cười cười, dẫn theo Thẩm Thiên Lăng trở về chỗ ở.
“Có ý gì?” Thẩm tiểu thụ không hiểu nổi.
“Mộ huynh muốn đưa những người này về Vương Thành.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng dựa theo tình huống hiện tại, đã rất khó nhận ra tướng sĩ nào mới là người một nhà, điều phối Ngự Lâm Quân lại khó tránh khỏi sẽ chậm trễ thời gian, cho nên chỉ có chúng ta mới giúp được hắn.”
“Phái ám vệ đưa những người này về?” Thẩm Thiên Lăng hiểu ra.
Tần Thiếu Vũ gật đầu.
“Vậy cũng tốt, trên đường sẽ giảm thiếu sơ sót.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, sau một lúc lâu, lại ngẩng đầu nhìn Tần Thiếu Vũ.
“Làm sao vậy?” Tần Thiếu Vũ đẩy cửa phòng ra, cùng y đi vào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khap-chon-giang-ho-deu-la-tho-hao/1993334/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.