Edit: Spum-chan
Beta: Kaze
Theo lời đội tiên phong đi vào sa mạc ngày đó, khói mê đám Binh lính Diêm La kia phun ra chính là có mùi như đốt da trâu. Mộ Hàn Dạ nói, “Còn nhớ nguồn nước đó ở đâu không?”
“Không nhớ.” Tạ Kim lắc đầu, “Ở trong sa mạc toàn đi lung tung, sao còn tâm trí ghi nhớ mấy việc đó, cũng không phải muốn đến lần thứ hai a.”
“Vậy từ biên cảnh đến Thành Lạc Nhật, đi khoảng mấy ngày?” Mộ Hàn Dạ lại hỏi.
“Chừng bảy tám ngày.” Tạ Kim nói, “Nhưng trong lúc đó có khi vì bão cát quá lớn, cho nên phải trì hoãn một hai ngày.”
Mộ Hàn Dạ gật đầu, những vấn đề khác cũng không nhiều.
“Nhị thúc ta không sao chứ?” Trước khi rời đi, Tạ Tiểu Dương đuổi theo hỏi.
“Không đâu.” Thẩm Thiên Lăng xoa xoa đầu nó, “Ngươi ngoan ngoãn ở trong này, nghe theo đại phu là được.”
“Dạ.” Tạ Tiểu Dương gật gật đầu, nhìn theo mọi người ra y quán.
Sau khi trở lại phủ An Bình Vương, Mộ Hàn Dạ trải bản đồ trên bàn, dùng mực đỏ vẽ một vòng tròn, “Có thể trong vòng sáu bảy ngày, từ chợ biên cảnh La Sát quốc tới Thành Lạc Nhật, chỉ có thể đi qua từ chỗ này.”
“Mấy cái vòng này là gì?” Tần Thiếu Vũ chỉ vào bản đồ hỏi.
“Là ốc đảo trong sa mạc.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nhưng tùy theo hướng gió và hướng cát chảy, mọi lúc đều có thể biến mất hoặc lại xuất hiện lần nữa, không thể tìm được nơi cố định.”
“Nếu lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khap-chon-giang-ho-deu-la-tho-hao/1993327/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.