🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit & Beta: Spum-chan

“Cách gì?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ nói, “Ngươi đoán xem Lý Anh có biết đường lên Tuyết Nguyên không?”

“Chắc là biết.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ngày đó nghe cuộc trò chuyện của hắn và Lý Thái Thải, có thể đoán được Lý Anh hẳn là người có quan hệ thân cận nhất với Chu Giác trong Thái Đao Môn. Nếu Lý Tiểu Đao đã có thể đưa hàng hóa vào Tuyết Nguyên, thì Lý Anh không thể nào không biết. Nay sở dĩ án binh bất động trong Thành Tịch Mai, chắc là vì chờ chỉ lệnh của Chu Giác.”

“Theo tính tình nhát như chuột của Chu Giác, chỉ sợ là sẽ không giao chỉ lệnh cho hắn.” Diệp Cẩn nói, “Mấy ngày nay đoán người Lý Anh cứ ở suốt trong nhà, càng ngày càng nóng lòng hơn, hiển nhiên cũng đang lo sẽ bị Chu Giác vứt bỏ.”

“Thà rằng chính tay đâm chết dưỡng phụ, cũng phải chạy đến Tuyết Nguyên tìm Chu Giác làm chỗ dựa, Lý Anh cũng xem như trung thành và tận tâm với hắn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nay Thái Đao môn đã là cây đổ bầy khỉ tan, Lý Anh thì tiếng xấu đồn xa trở thành công địch của võ lâm, chỉ còn đường chạy trốn đến cực Bắc. Đến cửa rồi lại không nhận được chỉ lệnh của Chu Giác, đổi thành ai cũng sẽ thấy lo âu.”

“Sau đó thì?” Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn.

Tần Thiếu Vũ cười cười, “Sau đó chúng ta khiến hắn càng lo âu hơn nữa.”

Thẩm Thiên Lăng đoán theo ý hắn, “Ý ngươi là, khiến hắn cảm thấy mình đã bị vứt bỏ?”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Hiện tại Tuyết Nguyên là con đường duy nhất của hắn, đã đi trên đường này, hắn hoặc là phải nghĩ cách bày tỏ lòng trung thành với Chu Giác, hoặc là thẹn quá hoa giận làm lớn mọi chuyện, lưỡng bại câu thương ngọc đá đều nát. Dù là loại nào, đều có lợi với chúng ta, cũng tốt hơn cứ phải chờ đợi như lúc này.”

“Cũng là một cách hay.” Diệp Cẩn gật đầu, “Vậy phải làm sao mới có thể khiến Lý Anh cảm thấy mình đã bi vứt bỏ?”

Tần Thiếu Vũ nhìn ám vệ.

Vật biểu tượng giang hồ kiêu ngạo ưỡn ngực, loại chuyện châm ngòi thổi gió rải lời đồn này, làm nhiều cũng thành thói quen a.

Không hề có áp lực.

Bởi vì gần đây giang hồ rất yên tĩnh, cho nên thảm án ở Thái Đao Môn được xem là một chuyện trọng đại. Chưởng môn chết thảm tiểu thư táng thân biển lửa, vốn cũng đã rất khiến người thổn thức rồi, hơn nữa thiếu chủ còn mất tích một cách kỳ lạ, càng tăng thêm sắc thái thần bí cho chuyện xưa, tốc độ truyền bá tất nhiên cũng tăng vùn vụt. Tuy chuyện này xảy ra ở Thành Tam Thủy, nhưng gần như cả nước không ai không biết, Thành Tịch Mai cũng không ngoại lệ.

Mà mấy ngày sau, trong thành lại lặng lẽ có thêm một tin tức mới, nói là Lý Thái Thái vẫn chưa chết, người đã chết kia chỉ là thế thân mà thôi.

Giống như một giọt nước lạnh rơi vào dầu sôi, trong trà lâu bỗng chốc bùng nổ, ngay cả tiểu nhị chưởng quầy cũng dừng chân lại xem náo nhiệt, sợ bỏ lỡ tin tức hay.

“Thật sự không chết?” Dân chúng Giáp không tin, “Nhưng nghe nói Lý chưởng môn mất tích thật mà.”

“Mất tích cũng chưa chắc là chết a.” Dân chúng Ất chậc chậc, “Nghe nói là biết bí mật không nên biết gì đó, lo sẽ bị diệt khẩu, cho nên đơn giản giả chết, người thì đã trốn tới quan ngoại từ sớm rồi.”

“Còn có chuyện này nữa hả?” Dân chúng Bính hít khí lạnh, đúng là giang hồ a, y như những gì tiên sinh kể chuyện đã nói.

“Ai ai ai, ngươi đến làm gì, mau ra ngoài đi!” Nhìn thấy mấy khất cái lem luốc vào cửa, tiểu nhị phất tay áo đuổi đi.

“Ở đây không phải đang nói chuyện giang hồ sao.” Có mấy khất cái nói năng quang quác, “Cái Bang chúng ta cũng được coi là người giang hồ, vì sao không thể vào?”

“Mấy người các ngươi đến xin cơm thì có, còn bày đặt Cái Bang?” Chưởng quầy từ sau quầy lấy ra một chút điểm tâm, “Cầm rồi đi nhanh đi, đừng ở trong này làm phiền ta buôn bán.”

“Ông chỉ Kim, ngươi đừng có khinh người.” Khất cái nói, “Thật ra ta có biết một chuyện, đảm bảo các ngươi đều không biết.”

“Chuyện gì, nói nghe xem.” Dân chúng vây xem bị khơi dậy tò mò, ai nấy đều giục mấy người kia mở miệng.

Đời này chưa bao giờ được nhiều người chú ý như vậy, mấy khất cái kia cũng rất đắc ý, giả hình giả dạng đằng hắng vài cái, mới hạ giọng thần bí nói, “Kỳ thật, tiểu thư Lý gia cũng không chết đâu.”

“Thật hả?” Dân chúng thật sự bị sét đánh.

“Cực kỳ chính xác luôn đó.” Khất cái gật đầu, “Hơn nữa nha, còn đang ở trong Thành Tịch Mai của chúng ta.”

“Trời ơi.” Dân chúng kinh ngạc, “Tới đây làm cái gì? Chẳng lẽ là tìm thân thích nương tựa?”

Khất cái làm ra vẻ bí hiểm, nhẹ nhàng lắc lắc ngón tay.

“Vậy thì là gì?” Dân chúng truy hỏi.

Lúc này tên khất cái lại câm như hến, dù hỏi thế nào cũng không nói.

Trong đám người có kẻ rất hiểu việc đời, vội vàng bảo ông chủ pha trà mới tới đây, lại khiêng ra một cái bàn trống cho bọn họ người, “Thế này chắc nói được rồi chứ?”

Khất cái ra hiệu bảo đưa tiền.

Cảm giác sắp biết được bí mật lại bị cắt ngang rất không dễ chịu, cho nên dù trong lòng có hơi bất mãn, nhưng dân chúng vẫn mỗi người bỏ ra hai đồng tiền, an ủi mình rằng xem như mua chút an tâm đi, ai bảo trong Thành Tịch Mai này không có môn phái lớn nào, chỉ có thể tìm hiểu tin tức từ miệng Cái Bang.

Cẩn thận cất tiền đi, lúc này khất cái mới nói, “Kỳ thật ngày đó tú lâu ở Lý gia cháy, cũng không phải chuyện ngoài ý muốn, mà là có người cố ý gây ra, mục đích chính là dằn mặt Lý chưởng môn, bảo ông giữ miệng kín một chút. Nhưng mạng của Lý tiểu thư cũng rất lớn, lúc cháy nhà thì được cao nhân cứu. Cao nhân kia tính ra Lý phủ còn có kiếp nạn, cho nên cũng không trả nàng cho Lý gia, mà dẫn nàng đến Thành Tịch Mai này, mục đích là vì tìm Đại tướng quân Vệ Dương.”

“Là tới tìm Vệ tướng quân?” Tiểu nhị vô cùng giật mình, “Vệ tướng quân là thân thích của nàng?”

“Không phải, không phải.” Khất cái nói, “Lý tướng quân và nàng không thân chẳng quen, còn vì sao Lý tiểu thư phải tìm hắn, chỉ sợ phải hỏi bản thân đương sự mới biết được.”

“Vậy Lý Anh đâu? Hiện ở nơi nào?” Lại có dân chúng hỏi.

Khất cái lắc đầu, sau đó đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, vừa hát khúc ‘Liên hoa lạc(hoa sen rụng)‘ vừa đi ra ngoài, cảm thấy mình có chút thần thái của cao thủ thần bí trong tiểu thuyết.

Dân chúng hai mặt nhìn nhau, đang yên đang lành sao lại vừa cười vừa chạy ra ngoài vậy trời, là do lâu ngày chưa được ăn no, đột nhiên được một bữa no nê lại chịu không nổi đây mà.

“Thẩm công tử đến đây!” Lại có nhân mắt sắc kêu lên.

Việc này còn bùng nổ hơn chuyện ở Thái Đao Môn! Gần như là vừa dứt lời, tất cả dân chúng liền giống như thủy triều mà ào tới cửa sổ, sợ không chiếm được vị trí tốt. Kết quả chỉ thấy trên đường cái, Thẩm Thiên Lăng đang cùng Tần Thiếu Vũ cưỡi ngựa chậm rãi mà đi, hình như là ra ngoài giải sầu.

Thật là Thẩm công tử a! Dân chúng cực kỳ vui sướng, ghé vào cửa sổ ra sức vẫy tay, ý đồ hấp dẫn lực chú ý của hai người.

Tần Thiếu Vũ cười nhẹ, nói bên tai Thẩm Thiên Lăng nói, “Mọi người đều đang nhìn ngươi.”

“Thật sao?” Vẻ mặt Thẩm tiểu thụ rất thiên chân vô tà, ngẩng đầu nhìn mọi người, sau đó ngượng ngùng cười cười.

Vì thế dân chúng lại kêu ngao ngao, mảnh mai đáng yêu gì đó, đúng là khiến người ta không chịu nổi! Không biết ngay sau đó Thẩm công tử có nhào vào trong lòng Tần cung chủ cọ đến cọ đi nói mấy câu như “ngại quá đi” kích động lòng người không ta, chúng ta không chờ mong chút nào đâu.

“Muốn lên ngồi chút không?” Tần Thiếu Vũ hỏi, “Đi nửa ngày cũng mệt rồi.”

“Cũng được.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, nhu thuận đến không thể nhu thuận hơn, để hắn ôm xuống lưng ngựa, hai người nắm tay cùng nhau đi lên lầu.

Vậy mà có thể uống trà với Thẩm công tử kìa! Cả người đều sắp không thể nổi biết không! Dân chúng tự phát bắt đầu nhéo nhéo lẫn nhau, kiểm tra xem mình rốt cuộc có nằm mơ hay không.

Kết quả tất nhiên là không có, Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm chào hỏi, “Không quấy rầy mọi người chứ?”

“Không có không có.” Ông chủ lắc đến mức đầu sắp bay luôn, hận không thể khiêng cả giường ra cho y ngủ!

“Chúng ta chỉ vào uống chén trà.” Thẩm Thiên Lăng ngồi ở trên bàn đặt ngay chính giữa, “Mọi người đừng để ý chúng ta, tiếp tục trò chuyện là được.”

Dân chúng kích động đến nói không nên lời, đành phải cuồng dã gật đầu, hơn nữa cảm khái Thẩm công tử đúng là tri kỷ a, chủ động ngồi ở một chỗ tiện cho mọi người chiêm ngưỡng.

“Đang nói gì vậy?” Tần Thiếu Vũ thuận miệng hỏi.

Dân chúng lập tức kể hết lại chuyện của Thái Đao Môn, hỏi lại, “Là thật sao?”

“Đã truyền ra rồi sao?” Tần Thiếu Vũ nhướn mày, lắc đầu nói, “Tốc độ nhanh thật.”

Thẩm Thiên Lăng cười cười, rót cho hắn ly trà nóng.

Cho nên theo ý Tần cung chủ, chuyện này là thật, Lý chưởng môn thật sự chưa chết? Dân chúng hít khí lạnh, cảm thấy không tiếp thu nổi lượng tin tức cực đại này.

Loại cảm giác choáng váng khi bị chân tướng đập vào mặt này.

“Tin đồn giang hồ thôi, mọi người nghe rồi cười một chút là được, đừng tin là thật.” Tần Thiếu Vũ chậm rãi bóc vỏ quả hạch.

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng cũng gật đầu, “Mặc kệ trong võ lâm xảy ra bao nhiêu chuyện, cũng sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của dân chúng, cho nên không cần lo lắng gì cả.”

Chúng ta đương nhiên không lo lắng rồi, có thể tận mắt nhìn thấy Thẩm công tử, chúng ta nhất định đều có thể kéo dài tuổi thọ, thậm chí còn rất có khả năng được trường sinh bất lăo a! Tư duy của dân chúng thoát cương chạy như điên, rất muốn chà chà tay xuýt xoa.

Tần Thiếu Vũ đưa hạch đào đã bóc vỏ xong cho Thẩm Thiên Lăng, sau đó nói, “Sao lại ngẩn người nữa rồi, nghĩ gì đó?”

Lại! Đang! Ngẩn! Người! Cho nên là nói bình thường Thẩm công tử cũng thường xuyên ngẩn người sao? Ôm đầu gối ngồi trên bậc thang, vừa ngắm ánh trăng vừa ngẩn người, không chừng còn biến ra cái đuôi xù, loại hình ảnh này thật là tưởng tượng chút thôi đã muốn rơi lệ. Chúng ta chẳng hâm mộ Tần cung chủ chút nào đâu.

“Không có gì.” Thẩm Thiên Lăng hoàn hồn, cười cười nói, “Lý chưởng môn là người tốt, người tốt tất nhiên sẽ có hảo báo.”

Giọng nói rất nhỏ, nhưng dân chúng đều nghe được hết, cho nên gần như lập tức tin tưởng Lý Thái Thái thật sự không chết, không thì làm sao có thể không làm thất vọng năm chữ “người tốt có hảo báo” này.

Tuy lúc sau, mọi người cũng không nói tới chuyện của Thái Đao Môn nữa, nhưng chỉ cần lượng tin tức nhỏ bé này, cũng đủ để phát huy trí tượng tượng thành vô số chuyện xưa đầy kịch tính rồi. Thế cho nên mấy ngày sau, “Thái Đao Môn” là ba chữ được đề cập thường xuyên nhất trong Thành Tịch Mai, thậm chí vượt mặt cả chữ “Ăn gì” luôn, có thể thấy được lực lượng hóng chuyện mạnh mẽ vô cùng.

Trong sơn trang của bộ tộc Liên Thành ở Trường Bạch Sơn, Diệp Cẩn đang ngồi trên ghế đá, nhìn chằm chằm vào một thân cây.

“Tiểu Cẩn?” Thẩm Thiên Phong từ cửa đi vào, cảm thấy có chút buồn bực, “Đang nhìn cái gì vậy?”

“Tam Nguyệt Hà.” Diệp Cẩn nói.

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Còn đang nghĩ đến nó sao?”

“Vô duyên vô cớ nở hoa nơi hoang vu, tất nhiên muốn tìm ra nguyên nhân.” Diệp Cẩn lườm hắn một cái, “Huống hồ Vệ Dương cũng có nói, ngày đó có rất nhiều quạ năm màu bay về phía Tuyết Nguyên cực Bắc, ai biết Chu Giác lại đang làm cái gì quỷ.”

“Dù muốn tìm nguyên nhân cũng không thể một ngày ngẩn người mấy canh giờ để nghĩ đến nó chứ.” Thẩm Thiên Phong xoa xoa thái dương cho y, “Hai vị phu nhân có nấu canh cho ngươi, giờ muốn uống không?”

Diệp Cẩn ngẩn người, “Không phải giữa trưa mới uống rồi sao?”

“Giữa trưa là giò heo nấu đương quy, giờ là gà nấu táo đỏ.” Thẩm Thiên Phong nói, “Mọi người đều thấy ngươi rất gầy.”

Thẩm tiểu thụ ai oán đứng ở cửa sân, vừa mới vào đã nghe được một câu như thế, rất bị đả kích biết không.

Thẩm Thiên Phong cũng rất thức thời, “Lăng nhi cũng quá gầy, qua đây cùng uống canh đi.”

Thà đừng nói còn hay hơn đó! Thẩm Thiên Lăng giận, ca y thật là dối trá.

“Chíp!” Tiểu Phượng Hoàng bổ nhào vào trong lòng Diệp Cẩn, rất là thân thiết.

“Thiếu Vũ đâu?” Diệp Cẩn hỏi.

“Chắc về nhanh thôi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Lúc trước ám vệ trở lại bẩm báo, nói hình như Lý Anh đang cãi nhau với đám đạo sĩ, cho nên hắn đến xem thử.”

“Thật sự chịu không nổi rồi sao?” Diệp Cẩn cười cười, “Khiến cho bọn họ tự mình rối loạn, chiêu này của Thiếu Vũ đúng là kế hay.”

“Không biết lai lịch của đám đạo sĩ kia là gì, vẫn tra không được.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nhìn không giống cao thủ, nhưng cha con Lý gia lại rất kiêng kị bọn họ.”

“Trên đời này thứ có thể uy hiếp đến con người, không chỉ là võ công.” Diệp Cẩn nói, “Dựa theo tính cách Chu Giác, ai biết hắn lại giở trò bang môn tả đạo gì.”

“Nếu bọn họ đều là cột chống (*),vậy chúng ta cách chân tướng cũng không xa nữa.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Tin tức đã được truyền ra trong thành, đều nói Lý Thái Thái không chết, sở dĩ tìm người thế thân cho mình, là vì trong lúc vô ý biết được một bí mật không nên biết trong Tuyết Nguyên Đông Bắc.”

(*) Nguyên văn là 内杠: nội giang. Nội: bên trong, giang: cột, đòn. Nên mình nghĩ ghi cột chống cũng có lí, nghĩa là người chèo chống, có vai trò quan trọng.

“Chắc Chu Giác cũng đang nổi giận đây.” Diệp Cẩn nói, “Nếu chỉ do chúng ta nói thì thôi đi, nhưng chuyện Lý Y Thủy chết là do hai cha con Lý gia chính miệng thả ra, người chết mà sống dậy còn xuất hiện trong phủ Vệ Dương, là ai cũng sẽ cảm thấy có quỷ.”

“Lý Anh mới là có khổ nói không nên lời.” Thẩm Thiên Lăng gãy gãy cằm, “Biết rõ là chúng ta đang giở trò quỷ, nhưng lại không thể giải thích với Chu Giác, thậm chí nói không chừng cả bọn đạo sĩ kia cũng bắt đầu hoài nghi hắn, trước sau có giặc tám phương là địch, không tức chết đã may lắm rồi.”

“Lăng nhi.” Lúc mọi người nói chuyện, Tần Thiếu Vũ theo bên ngoài đi vào.

“Thế nào?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tâm tình Tần Thiếu Vũ trông có vẻ rất tốt, “Lý Anh đánh nhau với đám đạo sĩ kia rồi.”

“Lý do?” Diệp Cẩn hỏi.

Tần Thiếu Vũ nói, “Nói đến cũng buồn cười, lúc trước vì để có thể bảo tồn hoàn chỉnh thủ cấp của Lý Thái Thái, đám đạp sĩ kia đã cố ý dùng thảo dược hương tro xử lý qua một lần. Ai ngờ hoàn chỉnh thì hoàn chỉnh đó, nhưng ngũ quan lại hoàn toàn biến hình, ngay cả Lý Anh cũng nhìn không ra là ai, càng đừng nói tới Chu Giác.”

“Phốc.” Diệp Cẩn bật cười, “Cho nên mới đánh nhau?”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Vốn còn định lấy cái đầu này đi bày tỏ trung tâm, kết quả lại làm đến nhìn không ra ngũ quan, hơn nữa trong thành còn truyền như điên chuyện Lý Thái Thái không chết, Lý Anh còn không gấp tới chết sao.”

Thẩm Thiên Lăng thật lòng nói, “Cái này gọi là đồng đội heo.” (đồng đội ngu như heo)

“Sau đó thì sao?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Sau đó đánh mệt rồi, thì ai về phòng nấy nghỉ ngơi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bọn họ cũng không dám làm lớn chuyện, bằng không chỉ có đường chết, cho nên chỉ có thể tự mình xung đột.”

“Một đám hề nhảy nhót.” Diệp Cẩn lắc đầu, “Vậy mà còn đòi làm Tướng quan khai quốc, đúng là đầu óc có vấn đề.”

“Chíp.” Cục Bông lười biếng ngáp một cái, trông có chút buồn ngủ.

“Ta mang nó đi ngủ một giấc.” Diệp Cẩn vừa đứng lên, lại chợt nghe xa xa truyền đến tiếng sói tru.

“Chíp!” Cục Bông nhanh chóng đứng lên, mắt đậu đen sáng rực rỡ.

“Vua sói tuyết?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ cười gật đầu, hưng trí nhìn con của hắn.

“Chíp chíp!” Cục Bông vui mừng khôn xiết, giống như viên đạn nhỏ nhảy xuống bàn, móng vuốt dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài, ai ngờ còn chưa đi được hai bước, lại quay trở về ghé vào chân Diệp Cẩn, “Chíp chíp chíp!”

“Vui đến điên rồi?” Tần Thiếu Vũ nói.

Thẩm Thiên Lăng: …

Còn có tình cha hay không.

Diệp Cẩn khó hiểu, “Làm sao vậy?”

“Chíp!” Cục Bông xòe cánh, quay mòng mòng trên đất.

Tần Thiếu Vũ chống bàn cười.

Thấy mọi người đều đứng bất động, Cục Bông trực tiếp tự mình chạy vào phòng, kéo giỏ trúc của Diệp Cẩn ra, “Chíp!”

“Lại muốn mặc quần áo mới sao.” Diệp Cẩn hiểu ra.

Cục Bông đứng thẳng tắp!

Diệp Cẩn tìm ra một cái áo đỏ au, khoác lên người nọ. Cục Bông lại tha lại tới một cái vòng trân châu đen —— mau buộc lên cổ!

Diệp Cẩn tiếp tục bận rộn, ba người còn lại đứng ở bên cạnh, thoáng có chút không biết nói gì.

Sao khi trang điểm xong, Cục Bông đứng ở trước gương nhìn nhìn, cảm giác hình như còn chưa đủ hoa lệ, vì thế lại lấy ra một cái mũ từ giỏ trúc đội lên đầu, còn cố quấn thêm một dây trân châu quanh người. Thẩm Thiên Phong bóp trán, cái thẩm mỹ gì vậy trời…

“Chíp!” Vất vả lắm mới làm xong hết, Cục Bông chớp nhoáng nhảy xuống bàn, vui sướng kêu chíp chíp chạy ra ngoài.

Những người khác tất nhiên đuổi theo.

Nắng vừa lên, toàn thân Cục Bông sáng rực rỡ, đúng là xa hoa. Sau ki ám vệ nhìn thấy đều đồng loạt rơi lệ, thiếu cung chủ chúng ta đúng là có tiền, loại cảm giác nửa đời sao có người nuôi cơm áo vô lo thật quá sức tuyệt vời.

Trong viện, sói tuyết đang ghé vào bên người Liên Thành Cô Nguyệt, đột nhiên nghe thấy tiếng chíp chíp, vì thế lập tức đứng lên.

Thập Tam Nương cười nói, “Lần trước đợi không được, giờ xem như đợi được rồi.”

Hồng Miên cũng nói, “Đúng là linh thú, thông mình hơn chó con mèo con bình thường nhiều.”

“Chíp!” Một vật nhỏ chói lọi vọt vào sân.

Ánh mắt sói tuyết hơi chấn động.

“Chíp!” Cục Bông ngồi xổm trước mặt nó, ngưỡng đầu bừng bừng hưng trí nhìn nó —— mau xoa đầu cái đi.

Sói tuyết lắc lắc đầu một hồi, mới thấy mắt không còn bị chói nữa, nằm sấp xuống dùng đầu củng củng nó.

Cục Bông ngồi bẹp dưới đất, mắt đậu đen sáng long lanh.

Vẻ mặt sói tuyết rất dịu ngoan, ngậm nó chạy ra sân, trên đường đi hạt châu không ngừng rớt lốp bốp xuống đất, đúng là còn nhà giàu ra ngoài, tiêu xài thỏa thích.

“Chân sau bị thương à?” Diệp Cẩn thấy trên người sói tuyết có một miệng vết thương.

“Bị người chém.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Sói tuyết là vương giả trong Tuyết Nguyên, không động vật nào có thể tổn thương vua sói. Ta nhìn kỹ rồi, hẳn là do chủy thủ tạo thành.”

“Sói tuyết sống sâu trong Tuyết Nguyên, chỗ đó chỉ có phản quân của Chu Giác.” Thẩm Thiên Lăng nói.

Liên Thành Cô Nguyệt gật đầu, “Ta cũng nghĩ vậy. Nhưng người làm nó bị thương hiện tại cũng không thể còn sống, tám chín phần đã bị xé thành từng mảnh, bằng không dựa theo tính cách vua sói, nó sẽ không chịu quay về.”

Có thù tất báo, tính này được nha! Ám vệ đồng loạt thầm gật đầu.

Rất thích hợp làm bảo tiêu cho thiếu cung chủ nhà ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.