GIANG NAM DU KÝ!
Edit: Spum-chan
Yên hoa tháng ba, tất nhiên phải cùng người trong lòng đến du ngoạn Giang Nam, xem chim bay cỏ mọc, ngắm cẩm tú khắp sân, mới không phụ cảnh xuân tươi đẹp.
Trong thơ văn đều viết như vậy mà.
Chỉ là trong thơ văn lại không nhắc tới, tháng ba Giang Nam, trên thực tế còn rất…… lạnh!
“Hắt xì !” Hoàng Đại Tiên đánh hắt xì.
Mộ Hàn Dạ lập tức ôm hắn vào trong lòng.
Hoàng Đại Tiên hữu khí vô lực, “Đang ở trên đường đó.”
“Có sao đâu.” Mộ Hàn Dạ an ủi, “Dù sao cũng không ai biết chúng ta.”
Cho nên có thể vô liêm sỉ thế này, ở giữa phố xá nhộn nhịp mà ôm ôm ấp ấp? Hoàng Đại Tiên đau đầu, thầm mong có thể mau về khách sạn nghỉ ngơi.
Nếu thời tiết quá lạnh, vậy kế hoạch du hồ ngắm cảnh của hai người lúc trước cũng không thể tiến hành được nữa, dù sao dưới loại thời tiết mưa dầm bay bay khí lạnh thấu xương này mà ngồi trên thuyền bơi giữa ra hồ tám chín phần sẽ bị đông thành bệnh, tuy lãng mạn thì vẫn rất lãng mạn, nhưng Mộ Hàn Dạ cũng không nỡ — tóm lại vẫn rất đau lòng a.
“Không thì chúng ta về trước?” Trong khách điếm, Hoàng Đại Tiên bưng một chén trà nóng nói, “Qua năm sáu tháng nữa rồi lại đến.”
“Không.” Mộ Hàn Dạ cự tuyệt.
Hoàng Đại Tiên nói, “Nhưng mà bên ngoài rất lạnh.”
“Tháng tư sẽ ấm một chút.” Mộ Hàn Dạ nói, “Vất vả lắm mới tới đây được một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khap-chon-giang-ho-deu-la-tho-hao/1993236/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.