Kết giới được tháo bỏ, bóng dáng Hà Lạc ngồi dậy lập tức hiện ra. Lưu Hồng An đang thao thao bất tuyệt như bị bóp chặt cổ, đột nhiên im bặt.
Cậu ta cứng đờ đảo mắt, tầm mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm Hà Lạc, trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Nhóm giáo viên cảnh giác nhìn cậu ta, chú ý tới tầm mắt, theo đó nhìn qua, vừa nhìn đã thấy thiếu niên chống tay lên giường ngồi dậy.
“Anh Lạc tỉnh rồi!” Hai người bạn cùng phòng vui mừng bổ nhào vào mép giường hắn, vươn tay sờ tới sờ lui trên người Hà Lạc: “Sao rồi sao rồi? Có khó chịu chỗ nào không? Đau ở đâu không?”
Đôi mắt bén nhọn của Tạ Dục Nguyên liếc xéo qua, âm khí vô hình bùng lên, luồng khí như châm vừa lạnh vừa cóng dừng trên người kia, hai người la oai oái nhảy lên rụt tay về.
Tạ Dục Nguyên hài lòng thu âm khí lại.
“Hét gì mà hét? Bạn Hà vừa tỉnh, để người ta nghỉ ngơi cho khỏe.” Giáo viên cố vấn cười nói, quan tâm hỏi Hà Lạc: “Em thấy sao rồi? Ổn hơn chưa?”
“Ổn hơn nhiều rồi ạ, cảm ơn thầy đã quan tâm.” Hà Lạc cười nói, ngoại trừ cảm giác vô lực và cơn đau nho nhỏ thì không còn gì đáng ngại, thật ra hắn không hiểu mình bị gì, ký ức cuối cùng là khuôn mặt sưng đỏ đau nhức, có lẽ Lưu Hồng An giở trò, nhưng tình trạng bệnh cụ thể thì không biết.
Nghĩ vậy, hắn vội vàng sờ lên khuôn mặt tuấn tú của mình, làn da bóng loáng mềm mại trơn trượt, không đau.
Hử?
Hắn nhướng mày, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khao-than-lam-on-di/944920/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.