Tiếng chuông điện vang lên trên hành lang khắp các tầng, học sinh trong phòng thi chung dù làm xong hay chưa đều đua nhau buông bút, Hà Lạc ngẩng khuôn mặt ngủ đến mơ màng, mắt khẽ híp lại, trên má còn có vệt hồng hồng.
Hắn ngáp một cái, còn chưa tỉnh ngủ: “Tan học rồi à?”
“Tan học rồi, cậu có thể về.” Người đến thu bài thi lấy bài của hắn đi, cười nói: “Trường học cũng thật là, làm xong không cho rời phòng ngay, người xong trước chỉ biết nằm trên bàn ngủ, làm mấy đứa còn lại trong phòng áp lực không chịu nổi.”
Hà Lạc ứng tiếng, tay vò đầu vài cái, cuối cùng mới tỉnh táo lại.
“A Lạc nhẹ thôi, đừng cử động.” Đúng là tiếng của tên Tạ Dục Nguyên âm hồn bất tán, đồng thời có một đôi tay hữu lực đặt trên đầu hắn, mát xa cái đầu choáng váng cho hắn với lực vừa phải.
“Sắp trưa rồi, hay là A Lạc đi ăn chút gì đi đã, sáng nay chưa kịp ăn sáng, chắc bây giờ đói lắm rồi.” Y quan tâm xoa sườn mặt Hà Lạc, nhìn sao cũng thấy gầy, không khỏi bất mãn nhìn hắn.
Người hiện đại thật là khó hiểu, dân thường thời cổ muốn được ăn no lại không được thỏa mãn, bây giờ ai cũng có điều kiện ăn uống lại không thích ăn nhiều.
Thế thì thôi đi, còn muốn dạy hư A Lạc, nếu A Lạc vì vậy mà sinh bệnh, những người kia tội không thể tha.
“Còn không phải vì anh?” Hà Lạc ngáp một cái, hất tay đối phương ra, tiện tay xoa mặt mấy vòng: “Nếu không phải tối hôm qua anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khao-than-lam-on-di/944915/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.