Hà Lạc đã tỉnh, nhưng chỉ chốc lát sau lại ngủ tiếp.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, người đàn ông hắn vừa thấy nay đã ngồi kề vai với hắn trên chiếc giường nhỏ hẹp.
Hai người dựa tường, vai chạm vai, gối chạm gối, không biết vì sao lại thân mật tới vậy.
Đầu óc Hà Lạc mơ mơ màng màng, trong giấc mơ như có như không lại không thấy bất thường, chỉ cho rằng mối quan hệ giữa hai người vốn đã thân thiết như thế.
Tạ Dục Nguyên im lặng hồi lâu, dường như rất hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh ấy, nhưng khuôn mặt chần chờ lại chứng minh y đang có băn khoăn, trong lòng không ngừng suy nghĩ.
Hà Lạc quen miệng hỏi y: “Sao thế, có chuyện gì?”
Y nhìn Hà Lạc, hỏi hắn: “Vì sao lúc ấy em không đánh?”
“Hả?” Hà Lạc ngẩn ra, trong đầu tự động nảy lên ít cảnh cũ, hắn hiểu ra, hỏi vặn lại: “Vì sao phải đánh?”
Tạ Dục Nguyên hơi kích động: “Gã làm vậy với em! Gã lại dám làm vậy với em! Có đánh gã thành thế cũng không quá đáng!”
Y thở sâu, ổn định lại hơi thở: “A Lạc mềm lòng quá.”
Hà Lạc ngạc nhiên nhìn y, nhịn không được bật cười: “Hình như anh hiểu nhầm gì đó rồi.”
Tạ Dục Nguyên tỏ ra nghi ngờ.
Hà Lạc cúi đầu cười, tùy ý đặt tay trên vai y, nói: “Sao anh cục súc thế nhỉ?”
Tay hắn dài, cánh tay thon gầy, lúc đặt tay lên vai Tạ Dục Nguyên không giống như muốn ôm y vào lòng mà đang tìm điểm tựa chống lên.
Khoảng cách cả hai kéo lại cực gần, gần đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khao-than-lam-on-di/240755/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.