Edit & Dịch: Emily Ton.
Nàng đã hoàn toàn quên mất, trước đó còn hung hăng răn dạy trượng phu.
"Tiểu công tử, công tử họ gì? Năm nay bao nhiêu tuổi...... nhà ở nơi nào? Tỷ tỷ đưa công tử về nhà nhé ~ ha ha ha......"
Mọi người khinh bỉ một trận, với bộ dáng cao lớn thô kệch như ngươi, hơn nữa đã hơn ba mươi tuổi, có thể xem như nương của người ta, còn nói tỷ tỷ. Thật sự không biết xấu hổ, ngay cả phương thức nói chuyện cũng quá lỗi thời.
Khanh Vũ, "......"
Nàng bất đắc dĩ đỡ trán cười cười, "Xin lỗi, có thể cho đi nhờ qua được hay không? Tại hạ còn có việc."
Trình độ khoa trương thế này, thật sự không hề chừa ra một chút khe hở, cho dù Khanh Vũ có dáng người tinh tế mảnh khảnh cũng không thể đi ra.
Khoảnh khắc giọng nói dịu dàng của nàng vừa ra khỏi miệng, lập tức tất cả đều giống như bị mê hoặc, động tác của mọi người cùng nhất trí tản ra hai bên, nhường đường cho nàng, ánh mắt si mê ái mộ vẫn không hề thay đổi.
Thiếu niên này thật sự là thú cưng của trời, nhìn từ xa đều đẹp như vậy, nhìn gần càng là đẹp đến nỗi không hề có chút tì vết.
Dưới ánh mắt cuồng nhiệt của mọi người, Khanh Vũ vân đạm phong khinh rời đi.
Sau một lúc lâu sau, có người hồi phục lại tinh thần, vọt vào trong Tế Thế Đường, "Chưởng quầy, vừa rồi tiểu công tử kia có lưu lại tên họ hay không?"
"Ơ, không có." Lão chưởng quầy vô tội lắc đầu.
"Đây là thảo dược tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-vu-phuc-hac-ta-quan-xin-hay-can-cau/163645/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.