Chương trước
Chương sau
Người nọ nói rất đúng, đứa nhỏ này vô cùng giống mẫu phi của hắn, cho dù trong lòng có mang nỗi oán hận, hay cho dù đầy bụng văn chương tài hoa, nhưng cuối cùng sâu trong nội tâm vẫn không thể may mắn thoát khỏi cái gọi là lương thiện và nặng tình. Người như vậy... không thể nào thống trị được Vương triều Đại Dạ.
____________
Mộ Dung Nham hồi cung nhưng vẫn chưa đi tới chỗ Hoàng đế ngay, mà đưa Tiểu Lục Hoàng tử đang ỉu xìu tới thẳng chỗ Từ Hiếu Thái hậu.
Tới trước mặt Thái hậu, trước tiên hắn "bùm" một tiếng quỳ xuống, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh dập đầu với Từ Hiếu Thái hậu, di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn rồi tự nhận chính mình không biết cách dạy bảo ấu đệ, đã cô phụ sự mong đợi của Thái hậu, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, thỉnh Thái hậu nương nương hãy trách phạt thật nặng.
A Tống thấy vẻ mặt của hắn nghiêm túc như vậy, cũng lập tức hốt hoảng, vội vàng quỳ xuống theo, rồi thành thành thật thật kể lại chuyện hắn giả bệnh lừa Đại hoàng tử, và sau lưng khống chế quan viên xuyên tạc vụ án, mọi chuyện đều nói ra một cách rõ ràng.
Từ Hiếu Thái hậu nghe xong lập tức đập bàn nói "Hoang đường!", rồi lại túm A Tống qua đánh nhẹ hai cái, mới quay đầu lại nói: "Nham Nhi mau đứng lên nói! Lý đại nhân bên kia liệu có chắc chắn không? Việc này nếu bị tiểu nha đầu Thiên Mật sứ kia nắm được, A Tống sẽ không xong mất! Kẻ sai sẽ trở thành chúng ta rồi!"
"Hoàng tổ mẫu yên tâm, tất cả đã có tôn nhi." Ngay sau đó, Mộ Dung Nham đã trầm giọng đáp.
Thấy hắn bình tĩnh như vậy, Từ Hiếu Thái hậu cũng nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi buông tiếng thở dài, bà tự mình bước tới nâng hắn dậy, " Cực khổ cho Nham Nhi của ta rồi, mỗi lần Tiểu Lục không biết sống chết đi gây chuyện, đều là cháu phải thay nó đi thu thập tàn cuộc."
"Rõ ràng chuyện này là do Đại ca gây ra..." Thiếu niên xinh đẹp đang quỳ trên mặt đất không cam lòng lầu bầu một câu.
"Ngươi còn dám nói à!" Thái Hậu vươn tay ấn đầu hắn thật mạnh, "Nếu không phải tại ngươi hồ nháo, thì lúc này nhất định Ai gia đã có thể thay Nhị ca ngươi đòi lại công đạo rồi! Nhưng bây giờ ngươi đã để lại nhược điểm, nếu Ai gia lại cố tình tra rõ việc này, thì Đại Hoàng tử tất nhiên là sẽ bị xử phạt, nhưng chính ngươi cũng chạy không thoát! Bây giờ chính ngươi đã hại Nhị ca ngươi phải gãy tay một cách vô ích rồi, hiểu chưa hả?!"
Thiếu niên sửng sốt, sau một lúc lâu, trong mắt hắn nổi lên một tầng hơi nước, "Nhị ca...", hắn ngẩng đầu tha thiết nhìn Mộ Dung Nham.
Mộ Dung Nham bước lên một bước, khẽ đưa tay kéo hắn dậy, dịu giọng trấn an: "Không sao đâu."
Hắn lại xoay người cười với Từ Hiếu Thái hậu: "Hoàng tổ mẫu, nếu việc đã đến nước này, thì bỏ qua đi ạ. Phụ Hoàng đã vì đại sự trong triều mà ngày đêm phải lo lắng vất vả rồi, sự việc giữa huynh đệ chúng cháu chỉ bé như hạt vừng mà thôi, thật sự là không nên lại đi quấy rầy người nữa."
"Cháu có thể nghĩ như vậy, đương nhiên là tốt nhất." Thái hậu cầm tay hắn, nhìn qua thì vô cùng thương tiếc đau lòng cho tôn tử biết hiểu lý lẽ này, "Nhưng mà, đã khiến cháu phải chịu uất ức rồi."
***
"Phen này Thái hậu nương nương đối với Điện hạ,... chắc hẳn là sẽ phải nhìn bằng con mắt khác rồi." Buổi tối, khi Diêu Viễn đổi thuốc cho Mộ Dung Nham, đã vô cùng cảm khái nói.
Thuốc mỡ kia bôi trên da thịt có cảm giác mát lạnh, khiến nụ cười nơi khóe miệng của Mộ Dung Nham cũng lạnh hơn một chút, hắn thản nhiên khẽ nói: "Trong mắt bà, cháu và Đại ca cũng không khác nhau nhiều lắm, nếu như may mắn có chỗ bất đồng, thì cũng chỉ bởi vì A Tống ỷ lại cháu mà thôi. Thái hậu nương nương có nhiều tôn tử như vậy, nhưng chỉ có tên của Tiểu Lục mới chính là họ của bà."
"Cũng đúng. Nhưng mà,... việc này rốt cuộc Điện hạ định xử lý như thế nào?"
"Không cần làm gì hết. Thiên mật sứ kia tuy tuổi còn trẻ nhưng lại rất có thủ đoạn, ngay cả Trần Ngộ Bạch mà nàng ta cũng chèo kéo được. Hoàng thượng thì lại vẫn luôn tín nhiệm quốc sư, cho nên chắc chắn cũng đã bị thuyết phục rồi. Mà Đoan Mật Thái hậu nếu đã muốn nàng ta bảo vệ Đại hoàng tử, thì tất nhiên là đã cố gắng hết sức để bình ổn lại chuyện này. Hiện giờ cháu chỉ cần nén giận là được." Mộ Dung Nham vỗ về vết thương trên cánh tay trái rồi trầm giọng nói.
"Điện hạ, thứ cho thần nói thẳng: Lần này Đại hoàng tử và Lục hoàng tử đều có sai lầm, Điện hạ cần gì phải nén giận, sao không để hai người bọn hắn đấu nhau cho hai bên cùng tổn hại?"
Mộ Dung Nham nghe vậy rồi nghĩ tới cái gì đó, bỗng nhiên khẽ cười, "Tất nhiên là cháu sẽ không phải chịu thiệt hoàn toàn." Hắn dừng lại một chút rồi nói, "Mấy hôm trước Thiên Mật sứ đã từng tới đây, d∞đ∞l∞q∞đ cùng cháu làm một vụ giao dịch, điều kiện là phải bỏ qua cho Đại hoàng tử lần này."
"Hả...?" Diêu Viễn tò mò, "Vậy nàng ta trao đổi cái gì với Điện hạ?"
"Vâng...Là một thứ rất thú vị." Mộ Dung Nham cười rộ lên.
"A...thần lớn mật đoán một chút...có liên quan đến Kỷ tiểu tướng quân chăng?" Tươi cười của Diêu Viễn cũng có một chút thoải mái nhẹ nhàng.
Mộ Dung Nham chỉ cười mà không nói.
"Xem ra thứ kia quả thật là thú vị, mới đáng để Điện hạ vì nó mà buông tha cho hai vị Hoàng tử."
"Không, Tiểu Lục đã vì cháu mà làm những chuyện kia, nói sao thì nói, cháu cũng nên bảo vệ hắn." Nhớ tới A Tống cố chấp mà vụng về bảo vệ mình, Mộ Dung Nham cười rộ lên.
Đứa nhỏ này...Nhìn thấy nụ cười của hắn, Diêu Viễn im lặng trong khoảnh khắc, rồi mới đứng dậy thu dọn hòm thuốc chuẩn bị rời khỏi.
Người nọ nói rất đúng, đứa nhỏ này vô cùng giống mẫu phi của hắn, cho dù trong lòng có mang nỗi oán hận, hay cho dù đầy bụng văn chương tài hoa, nhưng cuối cùng sâu trong nội tâm vẫn không thể may mắn thoát khỏi cái gọi là lương thiện và nặng tình. Người như vậy... không thể nào thống trị được Vương triều Đại Dạ.
Mộ Dung Nham lại không hề biết được suy nghĩ trong lòng ông, thấy cậu mình đột nhiên xuất thần, hắn chỉ nghĩ rằng ông lại nhớ tới mẫu phi. Hắn đi qua, nhẹ giọng hỏi: "Cậu, người lại nhớ nhung Nam quốc ư?"
"Hai chữ Nam quốc đã khắc sâu vào máu thịt của ta, không có một khắc nào tách rời, cho nên không thể nói là nhớ nhung được." Diêu Viễn khoác hòm thuốc lên, vỗ về bả vai cháu trai mình, "Yên tâm, ta đã đáp ứng với tỷ tỷ rằng sẽ thay nàng chăm sóc cháu, nếu cháu chưa thành gia lập nghiệp, chưa được ổn định, thì ta có làm sao cũng sẽ không đi."
"Chờ đến tương lai... Cậu, chờ đến tương lai cháu có được thiên hạ Đại Dạ, người Dạ quốc và người Nam quốc nhất định sẽ không giương cung bạt kiếm như hiện tại nữa." Nhị hoàng tử vẫn còn trẻ tuổi nên trong lồng ngực hắn có vô số khát vọng và ý tưởng, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn nhưng toàn bộ đều bị vẻ ngoài tao nhã lễ độ của hắn kìm nén quá sâu, ngẫu nhiên hăng hái nhắc tới với người thân cận một lần như vậy, khiến hắn trông có vẻ vô cùng khát khao và tha thiết, "Đến lúc đó, cháu và cậu sẽ cùng trở về."
Diêu Viễn nhìn người thân còn lại duy nhất trên cõi đời này của ông đang đứng trước mắt, không rõ đến tột cùng là có tâm tình gì, ông chỉ nhàn nhạt cười: "Lời nói này nếu như là của Nhị Hoàng tử Dạ quốc, thì quả thật khiến thần cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng nếu là của cháu, Nham Nhi, so với sự hùng tài vĩ lược của cháu bây giờ, cậu lại càng mong muốn được nhìn thấy cháu vô lo vô nghĩ, hài lòng vui vẻ như trước đây."
"Cậu..." Mộ Dung Nham nghi hoặc kêu lên.
Diêu Viễn phát hiện mình lỡ lời, lắc đầu tự giễu một cái, rồi thân thiết nhắc nhở hắn: "Không phải Điện hạ còn có ước hẹn dưới ánh trăng hay sao? Thần xin cáo từ trước."
Ước hẹn dưới ánh trăng hôm nay, cũng vừa vặn là ngày trăng tròn và đẹp nhất.
Dường như Kỷ Nam đã đến được một lúc, nàng đang đứng trước mái hiên ngắm trăng, khóe mắt lọn tóc đều tản ra khí lạnh của đêm cuối mùa thu. Mộ Dung Nham lặng yên không tiếng động tới gần, d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn vốn định hù dọa nàng một chút, ai ngờ nàng lại vô cùng nhạy bén, nhanh nhẹn xoay người vừa vặn bắt gặp hắn.
Chỉ thấy hắn giấu tay trái của mình trong ống tay áo rộng rãi, còn tay phải thì đang cầm hai vò rượu, áo bào xanh nhạt được khoác thêm một lớp ánh trăng nhàn nhạt, cười mỉm chậm rãi bước đến.
Hắn đến gần sóng vai cùng nàng, đưa cho nàng một vò, Kỷ Nam nhận lấy mở ra, một mùi rượu nồng đậm xông vào mũi, là Nữ Nhi Hồng hảo hạng hiếm có.
"Diêu Thái y cho phép huynh uống rượu hay sao?" Kỷ Nam tu một ngụm, rồi nghiêng đầu nhìn lớp vải băng bó thật dày trên cánh tay trái của hắn.
"Tối nay như vậy sao có thể không cho phép chứ?" Hắn nhẹ giọng hỏi lại.
Kỷ Nam giật mình, có chút không rõ tư vị gì, nàng buông vò rượu trong tay xuống, liếc hắn, "Chuyện...đã giải quyết xong rồi sao?"
"Ừ, " Mộ Dung Nham ngẩng đầu ngắm ánh trăng, ánh mắt có chút xa xăm mênh mang, "Là do ta sơ suất mà té ngựa, không liên quan gì tới người khác."
"..." Kỷ Nam ấp úng hai tiếng, nhưng cũng không biết nói cái gì cho phải. Chuyện này cứ qua đi trót lọt như vậy đương nhiên là tốt nhất, ngoại trừ Mộ Dung Nham, thì tất cả mọi người đều được vui vẻ, ngay cả phụ thân của nàng cũng sẽ không phải khó xử.
Chỉ là, giờ phút này nghe hắn nói ra thản nhiên như vậy, khiến trong lòng Kỷ Nam cảm thấy khó chịu không nói nên lời. Từ nhỏ, nàng đã được giáo dục rằng làm người quan trọng nhất chính là trung thực, nhưng nếu muốn vì nước vì dân thì dù trắng đen phải trái có rõ ràng ở trước mắt, thì cũng phải quên đi chính bản thân mình.
Người đang đứng trước mắt đã chân chân thực thực làm được điều này, nhưng nàng lại cảm thấy bất bình thay hắn vô cùng.
"Tiểu Tứ, " Hắn ôn nhu thân thiết gọi tên nàng, " Không cần phải nghĩ nhiều, tự bản thân ta có cân nhắc."
Kỷ Nam im lặng không nói, chỉ liên tục uống vào vài ngụm rượu, nhưng uống vội quá nên bị sặc khiến cho mặt đỏ tai hồng.
Mộ Dung Nham cười cười nhìn nàng, cầm lên vò rượu bên cạnh tay nàng chậm rãi uống vào hai ngụm, tiếc nuối than một tiếng: "Sớm biết rằng rượu này ngon như vậy, tối hôm qua ta đã giấu một cái đùi dê đi rồi."
Kỷ Nam híp mắt nhìn hắn, "Không phải huynh nói thịt dê kia vừa già vừa gây hay sao hả?"
"Không liên quan gì đến thịt, " khóe miệng hắn cong cong, "Mà phải xem là đối ẩm* cùng người nào."
(* - uống rượu.)
Nói xong, hắn cố ý liếc nhìn nàng một cái, cười nhấp thêm một ngụm rượu nữa, rồi thở phào nhẹ nhõm, "Tiểu Tứ, tối hôm nay hãy cứ giống như lúc chúng ta chưa lên Thượng Kinh, gọi ta một tiếng Nhị ca đi."
"Nhị ca" Nàng đổi cách xưng hô cũng thật nhanh, quay lại cười cười với hắn, rồi tiếp tục nói: "Ta có lời muốn hỏi huynh."
"Hỏi đi." Hắn cười dịu dàng.
"Một năm trước, ngày ta xuất chinh đi Nam quốc, huynh đã cứu ta." Nàng dừng lại một chút, ánh mắt đang nhìn hắn chuyển sang nhìn về phía trước, "Cho nên, khi đó huynh đã biết rồi đúng không?"
Sau khi nàng hỏi ra miệng, ngược lại có thêm dũng khí hơn, bèn quay đầu nhìn vào mắt hắn, không ngờ lại đúng lúc sa vào một mảnh mênh mông trong mắt hắn. Hắn nhẹ nhàng cười, di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn hỏi lại nàng: "Đương nhiên, nếu không một năm này ta thành cái gì rồi hả? Tiểu Tứ, tuy rằng ta không phải là người quá mức nghiêm túc, nhưng hai chữ "khinh bạc" này, cũng không phải tùy tiện với ai cũng làm."
Ngữ khí của hắn dịu dàng, ám chỉ rõ ràng như vậy. Kỷ Nam có chút bất đắc dĩ, dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương chưa đầy mười sáu tuổi, cho dù ngày đêm được tôi luyện cùng vũ khí và chiến tranh, nhưng trong lồng ngực của nàng vẫn có một trái tim thiếu nữ mềm mại đang đập..."Nhị ca, " nàng vô cùng khó khăn mở miệng: "Không cần đâu."
Mộ Dung Nham nheo mắt, tia sáng ôn nhu lấp lánh trong đôi mắt dần dần phai nhạt đi.
Hắn mím môi không nói một lời, chỉ nhìn nàng.
Kỷ Nam uống một ngụm rượu để ổn định lại tinh thần, mới tiếp tục nói: "Huynh chắc chắn cũng biết chuyện nhà ta: Nếu như không có ta là đích tử, mẫu thân ta chẳng những không giữ được vị trí chính thê, mà sự việc này đã giấu diếm nhiều năm như vậy, chỉ sợ bà còn phải gánh trên lưng tội danh khi quân, mà cha ta và ta cũng trốn không thoát trách nhiệm... Cho nên, ta nhất định vẫn phải là đích tử của Trấn Nam Vương, Tiểu Tứ thiếu gia của Kỷ gia, và tướng quân của Đại Dạ. Ta đã sớm nghĩ chu đáo rồi, cả đời này ta sẽ sống vì Đại Dạ, vì Kỷ gia, chứ không phải vì bản thân mình."
Nàng biết, ở bên Nam quốc, nếu một nữ tử bị một nam tử nhìn thấy da thịt thì phải gả cho hắn, nếu không, vì thanh danh đành phải đi tìm chết. Nhưng nàng là người Dạ quốc, nữ hài tử Dạ quốc vừa tiêu sái lại vừa dũng cảm, dám yêu dám hận, không câu nệ lễ pháp. Huống chi nàng cũng khác với những nữ hài tử bình thường của Đại Dạ, cho nên hắn thật sự không cần phải chịu trách nhiệm với nàng.
Mà nàng cũng không có cách nào cho hắn cơ hội được chịu trách nhiệm!
"Nhị ca, huynh vô cùng khác biệt với những nam tử mà ta đã từng gặp. Từ nhỏ, ta đã sùng bái những đại anh hùng giống như cha ta, ta có ba người ca ca võ công xuất chúng, ta đã từng chứng kiến Đại hoàng tử dùng một tay chế ngự con ngựa hung hãn, còn có, ở trong Ám Dạ cốc, ta đã từng gặp qua rất nhiều cao thủ võ lâm, người người đều có năng lực phi phàm. Nhưng trong số những đại nhân vật như vậy, cho tới nay cũng không có ai giống như huynh, xử lý mọi chuyện không dùng đến vũ lực, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn ung dung thản nhiên mà vẫn giải quyết được rất nhiều chuyện. Huynh cùng tất cả mọi người bất đồng, nên chẳng trách có rất nhiều cô nương tốt như vậy thích huynh." Kỷ Nam nói đến đây chợt nhớ tới rất nhiều chuyện đã qua. Từ chuyện hắn dạy nàng luyện kiếm, đến dọc đường từ Ám Dạ cốc trở về Thượng Kinh, và thời gian hai năm qua gắn bó với nhau, nàng chợt phát hiện ra từng chuyện từng chuyện, một chút nàng cũng chưa hề quên.
Nàng hít vào một hơi, tiếp tục nói: "Bởi vì ta lo lắng thân phận của mình bị bại lộ, nên ta không có nhiều bằng hữu, huynh là một trong số không nhiều đó, ta thật lòng hi vọng huynh được vui vẻ. Cho nên tối hôm nay, chúng ta hãy thẳng thắn với nhau, huynh cũng không cần phải tiếp tục băn khoăn nữa."
Hiển nhiên là nàng đã sớm nghĩ thật tốt lý do để thoái thác, lưu loát trôi trảy khiến người khác không thể nói gì. Nói tới đây, hai hàng lông mày của Mộ Dung Nham rốt cuộc cũng nhíu lại, hắn có chút bất đắc dĩ cắt ngang lời nói của nàng: "Tiểu Tứ, nàng cũng không phải là nỗi băn khoăn của ta."
"Nhưng huynh là." Kỷ Nam chặn lại, "Nhị ca, huynh khiến ta cảm thấy khó xử."
Ánh trăng càng lúc càng sáng rõ, mái hiên này chính là nơi cao nhất trong Kỷ phủ rộng lớn, hai người cơ hồ đang đứng đối mặt với nhau dưới ánh trăng tròn. Trên gương mặt trơn bóng của Kỷ Nam lộ ra vẻ bướng bỉnh, trong ánh mắt có sự kiên trì khiến người khác không thể bỏ qua. Xưa nay Mộ Dung Nham vốn là người miệng phun hoa sen, nhưng lúc này ngay cả một chữ cũng không nói nên lời.
Trên đời này cuối cùng cũng có người có thể khiến cho hắn nói không ra lời, nhiều năm dốc lòng tôi luyện như vậy mà lại cũng có người hắn không đối phó nổi.
"Ài," Một lúc lâu sau hắn mới hạ mí mắt, thở dài, "Uống rượu thôi..."
"Đa tạ." Kỷ Nam thấp giọng nói, coi như hắn đã cam chịu.
Mộ Dung Nham đành phải cười khổ một tiếng.
***
Sau nửa đêm, trăng càng lúc càng lớn hơn, tròn hơn và sáng hơn. Gió đêm cũng càng lúc càng lạnh hơn. Mộ Dung Nham đứng trong tiểu viện trước tòa trúc lâu của chính mình, một mình ngắm trăng, một mình uống rượu.
Đứa nhỏ kia, cũng thật là đặc biệt a! Hắn nhớ tới đôi mắt phượng đơn thuần của Kỷ Nam, trong lòng âm thầm thở than một tiếng như vậy.
Kể ra thì, đây cũng là lần đầu tiên hắn bị một nữ nhân cự tuyệt a.
Vậy cũng tốt, mặc dù hắn muốn lấy chính là Kỷ phủ và quân đội Kỷ gia sau lưng nàng, nhưng mà đời người dài như vậy, bầu bạn với một người thú vị như thế vẫn khiến cho tâm tình hắn cảm thấy sung sướng hơn là một người không thú vị.
Nói đến "thú vị", người nào đó nheo lại cặp mắt đào hoa phong lưu mị hoặc chúng sinh, bởi vì hắn nhớ tới người so với đệ nhất mỹ nhân Thượng Kinh Thủy Khấu Khấu vẫn còn quốc sắc thiên hương hơn vài phần - Thiên Mật sứ.
Đêm hôm đó khi nàng ta tới, Mộ Dung Nham đang luyện chữ, sau khi gần viết xong một thiếp hắn mới đặt bút xuống, quay đầu cười với vị khách không mời mà đến kia, "Đợi lâu rồi."
"Không sao, ta vừa mới đợi ở bên Kỷ tiểu tướng quân còn lâu hơn." Tần Tang mỉm cười, trong trúc lâu nhất thời tỏa ra ánh sáng tươi đẹp.
"Đi về không công?" Mộ Dung Nham cũng hơi cười rộ lên.
"Cũng không tính là như vậy, ít nhất nàng so với Mộ Dung Tống thì thông minh hơn, tuy nhiên cũng giống hắn, dùng tim dùng phổi mà quan tâm người." Tần Tang chớp mắt, dii™ễn~đaàn~le™ê~quyý~đo™ôn thu hết vào trong đáy mắt vẻ mặt của hắn không sót chút gì, "Điện hạ, giữa người và ta minh nhân bất thuyết ám thoại*: Tâm của Đại hoàng tử hoàn toàn không ở nơi đây, chi bằng người giơ cao đánh khẽ bỏ qua việc này, cũng khiến ta bớt chút hơi sức."
(* - người quang minh chính đại không nói lời mờ ám.)
"Ngươi sai rồi, sự tình thật đúng là đã qua rồi." Hắn dừng lại một chút rồi nói.
Ý cười trên môi Tần Tang càng sâu, "Như vậy kết quả là như thế nào?"
"Chưa nói đến việc tâm của hắn không ở nơi này, mà ngay từ đầu ta chưa từng coi trọng hắn. Nhưng, chuyện này cũng không có nghĩa là ta phải nén giận." Mộ Dung Nham thu lại ý cưới, vỗ về cánh tay trái, thản nhiên nói, "Huống hồ lúc này, ta cũng không cần phải hao tổn tâm lực, không phải sao?"
"Ta biết ngay mà, " Tần Tang thở dài, "Kỳ thật Điện hạ còn lâu mới hiền lành dễ nói chuyện như lời đồn đại trên phố."
Mộ Dung Nham cũng không hề giả vờ ngụy trang trước mặt nàng nữa, cười một cách lười biếng.
"Điện hạ, người còn nhớ rõ một năm trước Quốc sư đã khiến người phải chịu thiệt thòi không?" Tần Tang giảo hoạt cười rộ lên, "Tuy rằng người đã có được chân tướng mà mình mong muốn, nhưng trong thâm tâm của người không cảm thấy có một chút kỳ quặc hay sao? Vợ chồng Trấn Nam Vương không có quan hệ gì với bộ tộc Thiên Mật, nữ nhi bọn họ sinh ra, làm sao có thể mang trong mình dòng máu khiến cho Đại hoàng tử phát điên phát khùng được chứ?"
Khi nàng nói tới hai chữ "nữ nhân", vẻ mặt của Mộ Dung Nham cũng thay đổi, chờ nàng vừa dứt lời, hắn đã âm âm u u mở miệng: "Tần Tang, tốt nhất ngươi đừng nghĩ cách ở chỗ này. Theo như chính lời của ngươi vừa nói, ta không hề hiền lành như lời đồn ngoài đường phố đâu."
Vẻ mặt như bị giẫm lên chân đau của hắn khiến Tần Tang che miệng cười rộ lên.
"Đưa ra điều kiện đi." Hắn đã không còn kiên nhẫn nữa, lạnh lùng nói.
"Người giúp ta bình ổn chuyện này, để ta báo cáo kết quả công tác với Thái hậu nương nương cho tốt."
"Có thể."
"Điện hạ thật đúng là sảng khoái!"Tần Tang đứng lên, cử động duyên dáng tỏa ra mùi hương thần bí giống như hương hoa lan mà lại không phải là hoa lan, nàng tới bên cạnh Mộ Dung Nham, cất giọng vô cùng nhỏ nói: "Năm đó, Trấn Nam Vương phi mãi không thể có con, là ta đã trợ giúp bà, trong vị thuốc cầu tử* kia dùng máu của ta làm thuốc dẫn, d∞đ∞l∞q∞đ cho nên trong máu của Kỷ Nam mới có mùi thơm của hoa Thiên Mật mà chỉ Thánh nữ Thiên Mật mới có. Ngươi cũng biết, Cố Minh Châu từng là Thánh nữ Thiên Mật, máu của nàng và máu của ta không dễ dàng phân biệt, mà Đại hoàng tử đối với toàn bộ sự tình có liên quan đến nàng, đều trở nên mất đi lý trí."
(*-thuốc cầu con cái)
Mộ Dung Nham nheo mắt lại... Thì ra là như vậy!
"Năm đó, vì để cho thân phận nữ nhân của Kỷ Nam không bị phát hiện, ta lại cấp cho Vương phi thêm một loại thuốc, dùng để ức chế khí huyết vận hành trong cơ thể Kỷ Nam. Nhưng vị thuốc này lại có chút ảnh hưởng đối với thân thể nàng, hai năm qua, Vương phi liên tục nhờ người tới tìm ta, để hỏi kế sách." Ngón tay nàng vân vê một viên đan dược màu xanh miết, rồi đưa đến tay hắn. Nàng cười vui vẻ, "Vì để cảm tạ Điện hạ đã giúp ta sớm hoàn thành nhiệm vụ, nên ta sẽ đưa viên thuốc này cho Vương phi."
Mộ Dung Nham từ từ nhắm hai mắt lại ngửi mùi hương dược liệu quanh quẩn. Hiện giờ ánh trăng tịch mịch, chỉ có một mình hắn đang đứng giữa đất trời, hắn lấy viên thuốc kia ra từ bên hông, nắm trong lòng bàn tay, lặng lẽ vuốt ve.
Chuyện càng lúc càng thú vị hơn, cũng khiến cho hắn càng lúc càng chờ mong hơn.
Người nào đó bởi vì những lời đồn đãi bình luận mà phải chịu áp lực, tu thân dưỡng tính rất nhiều năm, d∞đ∞l∞q∞đ lúc này bên môi lại treo nụ cười ác liệt như một tiểu nam hài mới mười mấy tuổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.