"Thì có làm sao? Ngộ Bạch ngươi, từ trước đến nay luôn có tiếng là vô tình, vậy mà không phải cũng lưu lạc đến bước đường này hay sao?" Mộ Dung Nham cười vô cùng xinh đẹp, trong đó còn mang theo chút hả hê, "Ở trong lòng Kỷ Nam, ta chỉ nhẹ hơn Đại Dạ mà thôi. Còn ngươi thì sao? Tình địch của ngươi lại là một tiểu thiếu nữ phẫn nam trang mới mười sáu tuổi đầu."
___________________
Đã sớm nghĩ đến, chung quy cũng sẽ có một ngày hắn phải thành thân. Die nd da nl e q uu ydo n
Người muốn dâng hiến cả cuộc đời này cho Đại Dạ là nàng, vậy nên dù thế nào, nàng cũng không có tư cách khiến hắn bị liên lụy.
Nhưng mà vì sao, trong lòng nàng... Vẫn chua xót đến thế!
Kỷ Nam ngồi bên giường nhỏ cạnh cửa sổ ở trúc lâu, thở dài thườn thượt. Nàng nâng tay che mặt, đang định lui về phía sau lại bị người nào đó nắm lấy bờ vai.
Nàng nghe thấy mùi này liền biết hắn đã trở lại, quay đầu cười với hắn. Hắn cũng cười, sau đó cúi xuống hôn nàng.
Mộ Dung Nham hôm nay vội vàng một cách khác thường, trong lúc răng môi quấn quýt, thậm chí còn có chút hung ác. Kỷ Nam bị hắn ép mở miệng. Đến khi có thể thở được, nàng chợt thấy trong không khí truyền đến mùi máu tươi thoang thoảng, mơ mơ hồ hồ "Ưm" một tiếng. Ngay sau đó, trên môi lại đau xót, bị răng nanh của hắn đụng vào tạo thành một vết thương nhỏ, tơ máu chảy ra. Mùi máu tươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-von-giai-nhan/2615711/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.