Nhưng mà không quan trọng, hắn đã không còn là thiếu niên chỉ biết trơ mắt nhìn mẫu phi đau lòng đến sinh bệnh mà chết đi của nhiều năm trước. Năm đó, hắn đã không bảo vệ mẫu phi được chu toàn. Hiện giờ, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Tiểu Tứ của hắn phải chịu khổ nữa.
__________________________
Đúng lúc này, bên ngoài điện truyền đến tiếng động lớn truyền đến tiếng động lớn, Hoàng đế đang cúi đầu uống trà không khỏi cũng nhíu mày. A Tống điện hạ không ngừng kêu khổ trong lòng, nhỏ giọng kêu lên: “Diễm Dương cô cô!”
Hắn vừa dứt lời, cửa điện đã bị người đẩy mạnh một cái, sau đó là một phụ nhân xinh đẹp tóc tai tán loạn, nghiêng ngả lảo đảo xông tới.
Bà đến gần, trong lòng ôm một tấm bài vị mới, mặt trên còn được khắc hai chữ "Kỷ Đông" màu bạc.
Diễm Dương ôm bài vị của nhi tử, thất tha thất thểu lao tới trước mặt mọi người.
Đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần của đệ nhất mỹ nhân Thượng Kinh - Dạ quốc ba mươi năm về trước, lúc này vừa sưng vừa đỏ, đáy mắt phủ kín tơ máu, trông vừa đáng sợ lại vừa đáng thương. Đôi mắt màu đỏ của bà nhìn chằm chằm Kỷ Nam một lát, mới nở nụ cười vô cùng thê thảm: "Tiểu Tứ, cuối cùng ngươi cũng trở lại rồi nha?"
Giọng nói của bà nhẹ như du hồn, ngón tay nhẹ nhàng cẩn thận vỗ về bài vị. Bà cúi đầu, dịu dàng nhìn cái tên trên đó rồi nói với Kỷ Nam: "Ngươi thực sự đã đưa đại ca ngươi trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-von-giai-nhan/2615697/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.