Nước tuyết trên đỉnh núi Tinh Nhai chính là thứ nước tươi mát ngọt lành nhất mà Mộ Dung Nham được uống trong cuộc đời này. Khi còn ở Thượng Kinh phồn hoa, hắn đã từng uống rất nhiều loại rượu ngon, nhưng không một thứ nào có thể so sánh được với hương thơm nồng nàn của thứ nước ấy.
Khoác ngoại bào của Kỷ Nam rồi tựa vào trong ngực nàng, cả đời chỉ một lần, đóa hoa đào trong sinh mệnh của hắn được nước tuyết ấm áp kia tưới lên, nở rộ tại vùng đất cực Tây này.
"Đừng ngủ." Lời dặn dò dịu dàng của Kỷ Nam vang lên trên đỉnh đầu hắn, "Chờ lát nữa ta bình phục, sẽ đưa huynh lên.ۣۜ di-ê2n⊹đ5à-n๖ۣۜle⊹q0u-ý⊹đ6ô-n Hành Châu thành đã bị công phá rồi, huynh không muốn lập tức quay về nhìn hay sao?"
Mộ Dung Nham lại càng dán sát vào trong lồng ngực mềm mại của thiếu nữ, thoải mái thở dài, từ từ nhắm hai mắt, hơi nở nụ cười: "Không muốn, " Hắn nhẹ giọng nói, "Ngay từ đầu ta đã không cần."
"Nói bậy!" Kỷ Nam nhẹ giọng quát, "Trận chiến này huynh có công lao lớn nhất."
"Đó là vì nàng." Hắn cúi đầu đáp.
Trong góc thạch động, cơ quan đơn giản bằng đá do hắn chế tạo, ban nãy gây ra tiếng vang thu hút sự chú ý của Kỷ Nam khiến nàng dừng lại, lúc này rơi xuống một hòn đá nhỏ cuối cùng, cố chấp bướng bỉnh giống như Kỷ Nam vậy.
Trong lòng nàng bây giờ, buồn vui lẫn lộn. Nàng vươn tay sờ lên trán hắn, quả nhiên bởi vì trọng thương, nên bắt đầu có dấu hiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-von-giai-nhan/2615676/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.