Chủy thủ xẹt qua, sát khí xé gió tới!
Đạm Thai Hoàng ngồi ở chỗ của mình, coi như hồn nhiên bất giác, mắt phượng đã có lưu quang hiện lên.
Chung Ly hàm tới gần, Đạm Thai Kích đang muốn ra tay, chén trong tay Đạm Thai Hoàng đã ném ra ngoài! Chén bạch ngọc dưới ánh nắng chiếu rọi, phản xạ ra ánh sáng thản nhiên, vẻ đẹp ôn nhuận, sát ý lại lạnh thấu xương!
“Phanh!” một tiếng!
Chén bạch ngọc đánh vào cổ tay Chung Ly hàm, lực đạo không nặng lại cũng không nhẹ, nàng thở nhẹ một tiếng, chủy thủ trong tay rơi xuống, một tiếng thanh thúy chợt vang vọng!
Nhưng, Chung Ly Hàm trong mắt lại xuất một tia cười kỳ lạ, Đạm Thai Hoàng sắc mặt thay đổi, cũng đã không kịp! Chỉ thấy chủy thủ sau khi rơi xuống đất, Chung Ly hàm trong tay lòe ra ánh sáng ngũ sắc, năm hạt kim châu tự không trung bay về phía Đạm Thai Hoàng!
đồng thời, một bóng dáng màu bạc xẹt qua, mọi người mắt hoa, Quân Kinh Lan cách đó không xa thế nhưng đã đến trước mặt Đạm Thai Hoàng. Hắn vung tay lên, đoạt mệnh thiên châu bị nội lực đẩy ra, phật châu từng hạt tản ra, đón lấy kim châu ngũ sắc kia!
Nhưng mà, hắn cách Đạm Thai Hoàng chung quy là quá xa, cho nên đoạt mệnh thiên châu không đỡ được một viên kim châu! Thấy vậy, mọi người hô hấp đều ngưng trệ một chớp mắt, kim châu đánh vào trong cơ thể, sợ là đại la thần tiên cũng cứu không được!
“Xuy!” một tiếng, thanh âm kim châu cắt qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-that-hung-han-thai-tu-phi-muon-dao-hon/2276852/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.