Trong đầu nghĩ thầm: “Xoay người thế nào cũng không tràn”. Quân Kinh Lan khóe miệng vẽ ra nụ cười, ý vị càng sâu.
Ám vệ bên cạnh thấy vậy liền cung kính: “Gia! có nên giáo huấn nàng một chút?”. Dám trêu đùa thái tử điện hạ, hẳn là muốn chết!!.
Bàn tay lười biếng nâng lên ý không cần thiết, tiện đà bước nhanh về phía trước, đôi môi quyến rũ khẽ động: “Nữ nhân không lương tâm…”. hồi báo định hồn châu cùng áo choàng của hắn như vậy? Tã, vải bố nguyệt sự... Thái tử gia bỗng nhiên đưa tay sờ sờ cằm, chậm rãi nở nụ cười. Tươi cười thực đạm, tựa như tuyết mùa đông
………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Ám vệ liếc thấy nụ cười đó nhịn không được rùng mình một cái. Trong trí nhớ của hắn, mỗi lần thái tử điện hạ lộ ra cái bộ dáng tươi cười này, Hẳn là sẽ…Có người phải đau khổ a! Nữ nhân kia, tự cầu phúc đi nha — –!!
Đạm Thai Hoàng nhảy vào một gian nhà, chạy như điên hết cả nửa ngày, ngó trước ngó sau xác định không ai đuổi theo mới từ từ thả lỏng. Trên vai là chiếc áo choàng tử sắc tinh xảo, còn thoang thoảng hương quân tử lan (Một loại cây đẹp và đắt nổi tiếng trong truyền thuyết =.=”),xem ra cái đồ đại yêu nghiệt kia thích quân tử lan! Thế nhưng nam nhân lại khoác cái áo choàng này, lại có cái vị này, Chậc! Thật đúng là thói quen kinh dị! Đạm Thai Hoàng đưa tay định một chiêu xé xuống, nhưng nhìn lại một chút, xem chất lượng cái áo này. Chẹp! Hẳn là xa xỉ phẩm, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-that-hung-han-thai-tu-phi-muon-dao-hon/2276838/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.