Hề hề ngẩng đầu nhìn sắc trời, biết trong chốc lát tuyết sẽ không thểdừng ngay được. Hơn nữa, với cái đà tuyết rơi như vậy thì chắc sẽ có một trận bão tuyết.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trời đất một màu trắng xóa, không biết họrốt cuộc đã đi bao xa, chỉ sợ trong nhất thời, họ không thể quay trở vềthành nữa. Chính vì thế, chỉ có thể tìm một nơi để chú tạm một lát.
Vì vậy, Hề Hề lạnh lùng gật đầu, đi theo sau Hoàn Nhan Liệt Phong, hướng về một dãy núi cách đó không xa.
Đối với nơi này, Hoàn Nhan Liệt Phong hiểu rõ trong lòng bàn tay, chỉchốc lát liền dẫn Hề Hề đến một sơn cốc tĩnh mịch. Bên trong cốc sâuthẳm mà yên tĩnh, những bông tuyết lẳng lặng rơi đầy trời.
Hai người dắt ngựa đi tới một chỗ khuất gió trong cốc. Hai con Đào Hoamã vốn trời sinh một đôi, ở trong động ra sức phát ra tiếng phì phìtrong mũi, vành tai và tóc mai không ngừng va chạm, dụi đầu vào nhau.
Hề hề gạt đi tuyết đọng trên người, chỉ sợ khi tuyết tan ra sẽ thấm ướt y phục. Quay đầu lại phía sau thấy trên người Hoàn Nhan Liệt Phong mộtmàu trắng tinh khiết, ở bên trong động u tối lóe ra ánh bạc, không cómột mảnh tuyết bám vào.
Dù cho y phục hoa lệ so với áo vải tầm thường vẫn luôn có sự khác biệt,thì Hề Hề vẫn nguyện chỉ mặc áo vải tầm thường chứ không hề muốn khoáclên bộ y phục bằng lông cừu hoa lệ kia, nó làm cho nàng nghĩ đến ánh mắt ai oán của vố số những con vật nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/8807/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.