Tài bắn cung của ai cũng rất giỏi, tất cả ưng đều vì một tiễn mà mấtmạng, đặc biệt là không phải bắn vào cổ của ưng, mà là bắn vào đầu.
Chỉ có Hề Hề, một tiễn nhưng lại bắn vào cánh ưng, ở trong mắt người khác, tài bắn cung của Hề Hề dường như rất tầm thường.
Thế nhưng Hoàn Nhan Liệt Phong mới vừa rồi quan sát Hề Hề bắn cung lại có cái nhìn khác.
Tuyết đối không phải là tài bắn cung không tinh thông, mà phải nói Nam Triều thiếu niên này là tiễn thủ cao cường nhất ở đây.
Nhớ lại Hề Hề từng hạ gục Phi Vân, bên môi Hoàn Nhan Liệt Phong liềnvẽ nên một nụ cười nhạt, Nam Triều thiếu niên này luôn luôn hành sự đốiđầu với hắn.
Hề Hề thấy ưng vẫn nằm ở trên đất dãy dụa, vẫn không từ bỏ mong muốntự do, trong lòng bỗng nhiên đau xót, hướng vệ thị vệ vừa nãy kiểm traưng, nói: “Này, ưng này với các ngươi giờ đây vô dụng rồi, chẳng biết có thể để nó cho ta không?”
“Cho ngươi cũng được! Dù sao cũng là do ngươi bắn nó xuống!” Thị vệ có chút kì quái liếc mắt nhìn Hề Hề nói.
Hề Hề cẩn thận bế lên ưng đang không ngừng vẫy đạp trên mặt đất, dịudàng vuốt ve, đến khi nó bình tĩnh lại, liền chậm rãi rút ra tiễn vũ màu trắng trên cánh nó.
Mũi tên chỉ là cố định lại cánh ưng, khiến nó không thể bay lượn được nữa, để nó từ không trung rơi xuống, thật ra không hề khiến nó bịthương nặng.
Hề Hề ôm hắc ưng đi ra ngoài, vuốt ve thân thể nó, dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/8802/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.