Đêm ở phương Bắc, trước sau như một đều là một vùng giá rét.
Lao phòng, ánh nến nhàn nhạt xua đuổi phần nào sự ảm đạm.
Hề Hề lấy ra bình dược mà Trầm Phong đã tặng, nàng khẽ mở cái nút đậy bằng gỗ ra, hương thơm thanh nhã liền tản mát, không ngừng lan tỏatrong lao phòng nhỏ hẹp.
Hề Hề cởi bỏ áo bông bên ngoài, lấy dược thoa lên những nơi bịthương. Thuốc này quả nhiên rất hiệu nghiệm, Hề Hề mới thoa khoảng bốnngày, tổn thương do gió rét trên người gần như đã khỏi hẳn.
Những vết sưng đỏ trên mặt cũng đều đã biến mất, tuy nhiên Hề Hề lạikhông dám thoa quá nhiều thuốc này lên mặt. Nàng không nghĩ sẽ lấy dungmạo thật của mình để tham gia Dũng Sĩ đại hội.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng theo cửa sổ rơi vãi vào tronglao phòng, tối nay như thế nào lại là một ngày trăng rất đẹp. Nhưngchính mình, lại bị cầm chân trong u lao âm trầm này, nhìn ngắm trăng bên ngoài, rồi lại hòa cùng tịch mịch bên trong.
Đôi mắt trong suốt của Hề Hề dần dần bị lấp kính bởi một tấm lưới u buồn.
Rõ ràng là một cô gái như hoa, lại ngày ngày phải đóng vai một nam tử, cứ luôn mệt chết đi được.
Trước người khác, nhất là trước Hoàn Nhan Liệt Phong, lại luôn muốnduy trì là một nam tử cứng rắn, kiêu ngạo. Chỉ khi một mình một ngườithế này, nàng mới có thể thả lỏng một chút, nhưng lại luôn không tránhkhỏi muộn phiền.
Cho tới nay, Hề Hề luôn là một người vô cầu, nàng mong muốn một cuộcsống tự do tự tại, chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/8798/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.