Hề Hề không hề bị gương mặt tối tăm của hắn dọa nạt, mặc khác, ngửađầu chống lại ánh mắt thu hồn nhiếp phách vô cùng lợi hại kia của hắn.
“Ngươi đã đến rồi!”
Hề Hề ngữ khí vân đạm phong khinh, giống như hỏi thăm cố nhân sau bao ngày không gặp.
Ngữ khí này làm cho Hoàn Nhan Liệt Phong thấy không thoải mái, ánhmắt nguy hiểm của hắn trở nên sâu hơn, hắn ngày càng cảm thấy, chế phụcHề Hề, ngược lại so với chiếm được tâm của Diệp Từ Dung lại càng có tính khiêu chiến hơn.
Trải qua nhiều năm chinh chiến, Hoàn Nhan Liệt Phong thống nhất nhiều tộc dân nhỏ trên thảo nguyên, hiện giờ lại cùng Nam Triều đại bại hòahoãn chiến tranh.
Trước sau đều là hắn dẫn binh chinh chiến, giờ thì ngày tháng lại rất nhàn hạ, hắn từ lâu đã cảm thấy rất nhàm chán.
Mà thiếu niên nam tử gầy yếu này, ở trong mắt của hắn, liền giống như một con mồi, hắn cũng không vội giết chết hắn, hắn muốn xem hắn trongtay mình như thế nào giãy dụa, như thế nào phản khán, rồi lại như thếnào trở nên đầy thương tích, tinh thần suy sụp.
Khuôn mặt tối tăm của Hoàn Nhan Liệt Phong khẽ đảo qua rồi sáng lên,khóe môi chậm rãi nổi lên một mạt ý cười sáng lạn mà quỷ dị.
Cái cười này làm cho đáy lòng Hề Hề cảm thấy thật khủng hoảng, khôngthể không thừa nhận, Hoàn Nhan Liệt Phong tuyệt đối có sự uy nghiêm củahoàng tộc vương giả, làm cho người ta vô hình trung cảm thấy kích độngcùng áp lực.
Giờ phút này hắn không khác gì một con sư tử oai hùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/8793/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.