Bên ngoài, gió Tái Bắc gào thét, như tiếng ai đang gào khóc thảmthiết, mà bên trong lại vô cùng ấm áp, Hoàn Nhan Liệt Phong xem ra rấtlà biết hưởng thụ, lò sưởi không biết là dùng loại than củi gì, tản mátra từng đợt ấm hương, lượn lờ bên trong không dứt.
Đêm dài phương Bắc, chỉ vừa mới bắt đầu.
Vân Hề Hề tâm tình thả lỏng, ngồi ở ghế dựa, giống như một còn mèo lười mệt mỏi, rốt cục cũng có chút nhàn hạ để nghỉ ngơi.
Thi thoảng gió lạnh lại nhè nhẹ theo khe hở của cửa lớn tiến vào,khác với sự ấm áp trong phòng, mang theo một cảm giác mát mẻ, vô cùng dễ chịu.
Có lẽ là do quá mệt mỏi, hoặc cũng có thể là do bên trong quá ấm áp, Vân Hề Hề cứ như vậy mà ngủ.
Trong mộng, Vân Hề Hề tựa hồ như lại được trở về vùng mưa bụi GiangNam, nhởn nhơ cùng gió mát dịu êm, mùi hoa tràn ngập trong cánh mũi, gợn sóng màu xanh nhu hòa của xuân thủy như đang ôm lấy nàng.
Vận Hề Hề chợt bừng tỉnh, ánh nến đã muốn tắt, trên giá cắm chỉ còn động lại vài giọt nến.
Theo cửa sổ tràn vào chính là một mảnh ánh sáng trắng đầy mông lung, thản nhiên chiếu vào bên trong phòng, Vân Hề Hề mơ hồ nhìn đến bìnhphong xinh đẹp như bức tranh của một nàng mỹ nhân, còn có mấy bộ sáchtrên án thượng của Hoàn Nhan Liệt Phong, cả hai liền như một đôi mộtcặp.
Ánh sáng? Là ánh sáng của tuyết trắng? Là ánh trăng? Hay là ——
Vân Hề Hề nhảy mạnh khỏi ghế dựa, bước nhanh đến bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/8788/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.