Cỏ cây rực rỡ khiến cho người khác cảm thấy hoa mắt, nụ hoa xinh đẹplại khiến người ta tan nát cõi lòng. Nhưng là, giờ phút này không ai cótâm trạng thưởng thức.
Ngựa phi nhanh, không ngừng đạp cỏ từ phía sau đi đến. Tiếng vó ngựarầm rập kinh động những động vật nhỏ xung quanh, khiến cho chúng phải bỏ chạy nhường đường.
Đi về hướng Tây, là đi đến Uyển Lan Quốc, nam tử đeo mặt nạ này chẳng lẽ là người Uyển Lan Quốc.
Hề Hề trong lòng đang nghi hoặc, đoàn người đã rẽ sang hướng Nam mà đi.
Hề Hề trong lòng hiểu rõ nguyên nhân, sở dĩ không trực tiếp đi vềhướng Tây Nam, xem ra là muốn tránh né đội quan của Hoàn Nhan LiệtPhong.
Đi không biết đã bao lâu, mãi đến khi mặt trời rực rỡ trở thành đỏ rực ngã chiều, xinh đẹp khôn tả.
Bọn họ cuối cùng đi đến một chân núi.
Âm sơn – là ranh giới của người Hồ và người Hán, đi qua Âm sơn chính là đất của Nam Triều.
Đoàn người bỏ lại mấy con ngựa, bắt đầu đi về phía Âm sơn.
Mắt trời ở phía Tây trầm đỏ, cây cối trên núi bắt đầu dần bị hoànghôn bao phủ, hắc y nhân thân người thoăn thoắt ở trong rừng như ẩn nhưhiện. Nhìn lại phía sau, thảo nguyên mênh mông bát ngát đã sắp bị mây mù che phủ.
Hề Hề trong lòng dấy nến một tràn chua xót không thể giải thích, vậy là phải rời khỏi thảo nguyên sao?
Trước kia luôn nghĩ, có cơ hội nhất định sẽ quay về Nam Triều mộtchuyến, dù sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/2242192/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.