Một màn sương mù thật lớn, dần dần bao quanh, cuốn lấy Hề Hề. Sương mù như vậy ngấm vào cơ thể, là lạnh, là rét.
Sương mù, càng ngày càng dày hơn, giống bụi mưa, lại giống tuyết.Sương trắng cứ như vậy choáng hết tầm mắt nàng, khiến nàng không sao tìm thấy con đường phía trước.
Mỗi một bước đi, đều là vô cùng nặng nề, bàn chân giống như bị dán cùng mặt đất, không sao nhấc lên được.
Trước mắt hình như có nguy hiểm đang dần tiến đến, tay, muốn rút cung tiễn từ trong tay áo ra, chỉ là cánh tay phải thế nhưng lại vô lực,không sao nhấc nổi cung tên lên.
Có một bóng dáng từ trong làn sương đang tiến đến gần nàng, càng lúc càng gần….
Là ai?
Là địch? Là bạn? Hề Hề không biết.
Trong lòng hiện ra một bóng dáng mông lung, thế nhưng nàng lại không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn.
Có một giọng nói thì thào nói bên tai nàng cái gì đó, ngươi không thể rời khỏi thảo nguyên này, không thể rời khỏi.
Cánh tay và đôi chân, giống như bị đóng thành băng, sau cùng vẫn không thể nhấc lên.
Nàng không biết chính mình là đang phải né tránh ai, vừa muốn tìm kiếm ai?
Rốt cuộc, những ảo ảnh cũng biến mất. Trong bóng đêm, Hề Hề nhìn thấy chân trời phương xa đang bắt đầu lóe ra những tia sáng ấm áp, nàng chậm rãi mở mắt.
Ánh dương ấm áp lướt qua song cửa điêu khắc tinh tế, xuyên qua lụa mỏng phiêu dật, chiếu đến trên người Hề Hề.
Nàng đang mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/2242185/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.