Bài thơ theo gió bay vào tai Hề Hề, mấy câu thơ kia vô cùng cuốn hút,làm nàng nghe xong cũng sầu não theo. Ánh trắng trong trẻo, bóng dáng Hề Hề mông lung đứng đó, lòng dâng lên từng hồi u sầu.
Không biết người đang ngâm thơ sau bức tường kia là ai, có lẽ là mộtngười xa lạ nàng không hề quen biết, nhưng lại có tâm sự rất giống vớinàng.
Đêm trăng tròn là lúc đoàn viên, cũng là lúc thương tâm nhất.
Trong lòng bỗng nhiên như bị búa tạ giáng cho một đoàn, cảm giác đau đớn nhanh chóng lan tràn, làm cho Hề Hề có chút không chịu nổi. Sương NhiVà Nhứ Nhi cảm nhận được sự bất thường của Hề Hề, vội vàng lấy viênthuốc từ ngực áo Hề Hề ra.
Hề Hề dùng đôi tay run rẩy nhận lấy viên thuốc, cho vào trong miệng.
Lại lờ mờ nghe thấy người kia ngâm tiếp mấy câu thơ: “Đừng hỏi, sợ tương tư, tương tư còn thêm hận. Xuân thủy đong đầy bờ đê… hồi ức về ngườinơi đình các, lâu nay cắt đứt thư tín cách biên cương.”
Đừng hỏi, sợ tương tư, tương tư còn thêm hận
Câu thơ này quả thật rất chính xác.
Hề Hề chịu đựng đau đớn, được Sương Nhi và Nhứ Nhi dìu về Phượng Nghicác. Viên thuốc kia bắt đầu có tác dụng, cảm giác đau đớn cuối cùng cũng dịu xuống, trán Hề Hề đã lấm tấm đầy mồ hôi lạnh.
Hề Hề xoa xoa ngực, âm thầm thề, từ nay về sau, nàng sẽ không bao giờ… nhớ đến kẻ kia nữa.
Hai ngày tiếp theo ở Nguyệt Thị quốc, Sương Nhi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/2242146/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.