Người La Cáp dẫn đến lại không tấn công Hề Hề, mà tấn công binh lính của Lãnh Nguyệt.
Nhưng Hề Hề không có thời gian suy nghĩ vì sao Liệt Phong lại giúp nàng, chỉ vội truyền lệnh cho người đánh ngựa đi về phía Nam.
Tiếng đao kiếm giao nhau nhanh chóng bị bỏ lại thật xa phía sau, HềHề bấy giờ mới thả lòng được một chút, nhưng ngay lúc này đây, xe ngựabỗng không báo trước dừng lại trong im lặng.
Chợt gió đêm ở đâu đưa đến tiếng sáo trúc trong trẻo, như có lại nhưkhông, vô cùng du dương trầm bổng, lại uyển chuyển êm dịu, không ngừnglượn lờ bên tai Hề Hề. Nháy mắt nàng có cảm giác, mình như vừa từ chiếntrường hoang vu tiêu điều được đưa đến một miền hoa đào rực rỡ thơmngát.
Hề Hề xốc màn xe lên, bên ngoài là một miền đất mênh mông, ánh trăngbước ra từ trong mây tự khi nào, lan tỏa dải sáng đưa tình trải khắp mặt đất, đồng thời hắt lên một bóng dáng đang đứng lặng trong bóng đêm.
Hắn đứng bất động dưới ánh trăng, đưa lưng về phía nàng, bạch y baybay, tóc đen như mun xõa dài nhảy múa trong gió. Toàn thân hắn được baobọc bởi một nguồn sáng lắng đọng trong veo, bóng dáng ấy đứng giữa mànđêm, nhìn qua thật tao nhã mà lại lặng lẽ, lờ mờ mang theo tịch liêulạnh lùng.
Tiếng sáo chốc chốc đã ngừng lại, người kia chậm rãi xoay người, mặtnạ thanh đồng lóe sáng rực rỡ khi bị ánh trăng hắt lên, lan tỏa giá rét.
Là Lãnh Nguyệt!
Hề Hề đoán Lãnh Nguyệt sớm biết Hàn Tuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/2242140/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.