Hề Hề và Liệt Phong không tìm thấy Hàn Tuyên ở chỗ của hắn, mà tìm thấy Hàn Tuyên ở bờ tường bên ngoài Dung viện.
Hề Hề không khỏi cười nhạt, Hàn Tuyên xuất hiện ở đây cũng là nằm trong dự kiến.
Ánh mặt trời rất ấm áp, gió xuân nhè nhẹ lướt qua, thổi rơi mấy đóa hoa trên cành, rơi xuống đầu vai Hàn Tuyên.
Hàn Tuyên chắp tay sau lưng đứng lưỡng lự bên ngoài, vạt áo màu lam bayphấp phới, nhìn qua thật trong trẻo khoan thai, mái tóc đen được chảichuốt cẩn thận tỉ mỉ, cố định bằng một cây trâm bạch ngọc.
Xem vẻ mặt của Hàn Tuyên chắc là đã đứng đây lâu lắm rồi, ngay cả hoa rơi trên người cũng chưa kịp phủi xuống.
Hắn cũng chẳng đứng không ở đó, mà đang ngâm thơ.
Một bài thơ mang theo tình ý du dương cất lên từ trong miệng hắn, mộtcâu lại thêm một câu, tựa như tiếng nước chảy róc rách, cuồn cuộn khôngdứt. Không biết mấy câu thơ này đã làm từ lâu rồi, hay chỉ mới vừa làm ở đây, nói tóm lại, thơ thật sự rất hay.
Nhưng đoán chừng là khi nhớ Diệp Từ Dung, đã ngâm ra mấy câu thơ này,hiện tại có cơ hội gặp Diệp Từ Dung, tình cảm dâng trào, liền nói ra.
“Sở nữ bất quy.
Lâu chẩm tiểu hà xuân thủy.
Nguyệt cô minh, phong hựu khởi.
Hạnh hoa hi.
Bát hành thư, thiên lý mộng.
Nhạn nam phi.
Nhất song kiều yến ngữ điêu lương.
Hoàn thị khứ niên thì tiết.
Lục thụ nùng, phương thảo hiết, liễu hoa cuồng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/2242137/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.