Hắn rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt trầm tĩnh, môi nhếchthành một ý cười lười biếng, tốt thôi, mấy lời vừa nãy cứ coi như mộthồi vui đùa đi.
“Ta biết ngươi sẽ nói như vậy.” Hắn nhìn vào đôi mắt trong trẻo củanàng, cười đến mây gió mù mịt, cười đến rất thẳng thắn, tựa như chẳng để ý gì đến hành động của mình.
“Ta sẽ không tiết lộ ra ngoài chuyện ngươi đã đến Trung Nguyên, nhưng khuyên ngươi nên nhanh chóng quay về!” Hề Hề giương mắt nói, đôi mắtsáng thản nhiên nhìn về phía Liệt Phong.
Liệt Phong tựa người trên ghế, mười đầu ngón tay đan vào nhau, taonhã ung dung cười yếu ớt, ánh nến lăn tăn nhảy nhót quanh quẩn trên đầuhắn, tạo thành một vầng sáng nhàn nhạt.
“Nếu ngươi đồng ý cách xa Hàn Tuần một chút, ta sẽ quay về Tái Bắc.”Hắn khẽ nói, đôi mắt phản xạ ánh nến, càng trở nên thâm trầm hơn.
Hai người bỗng dưng nguội lạnh, khách khí không khác gì hai người xa lạ.
Cả hai đều ý thức được lời khuyên của đối phương là có ý tốt, tuy nhiên lại chẳng ai làm được.
Hề Hề phiêu nhiên xoay người, chậm rãi nói: “Cáo từ!”
Liệt Phong ngồi trên ghế, tựa như không hề nghe thấy lời nàng, mãiđến khi Hề Hề khuất hẳn trong bóng tối, mới ý bảo thị vệ La Cáp đangđứng ở cửa đuổi theo.
Bên dưới ngọn đèn, Liệt Phong khẽ cười, tươi cười nhưng lại chua xót, mỗi một lần khóe môi cong lên, là một lần trái tim đau tựa như bị lưỡiđao hung hăng cắt vào. Hắn bưng lên chung trà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/2242116/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.