Khuôn mặt tuấn tú của Hàn Tuần vẫn không chút gợn sóng, hắn ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Cô nương không thể nói năng bừa bãi như vậy, nếu không sẽ chết không toàn thây đấy.”
Hề Hề vén lại mấy loạn tóc bay loạn trên trán, nghiêm mặt nói: “Chẳng lẽ vương gia thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện này sao? Hay vương gianghĩ ta là ngươi của thái hậu, đến đây nhằm thử ngài?”
“Cô nương đừng hiểu lầm, ta đương nhiên tin tưởng cô nương. Thân làhoàng tử, khó tránh có một ít si tâm vọng tưởng, nhưng cũng chỉ dám nghĩ thôi.” Hàn Tuần nói, giọng nói trầm tĩnh như nước.
“Xuất môn vô sở kiến, bạch cốt tế bình nguyên. Lộ hữu cơ phụ nhân,bão tử khí thảo gian. Cố văn hào khấp thanh, huy thế độc bất hoàn. Vịtri thân tử xử, hà năng lưỡng tương hoàn.” Hề Hề bỗng nhiên ngân nga,giọng nói uyển chuyển nhưng lại không giấu được vẻ bi thương.
Đây đúng là bài thơ ngày ấy Hàn Tuần từng ngâm.
Bài thơ này tựa như một cơn gió thương tâm, khơi dậy sự lạnh lẽo trong lòng cả hai.
“Chẳng lẽ vương gia nhẫn tâm nhìn dân chúng lưu lạc tha phương? Chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn bọn họ sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng? Chẳng lẽ nhẫn tâm để họ bán con chỉ vì miếng ăn sống tạm qua ngày? Chẳng lẽ nhẫn tâmbỏ mặc núi sông vốn một cảnh yên bình, giờ đây tang tóc đau thương? NamTriều dần suy yếu, vốn chẳng phải do thiên tai gì cả, mà là họa từngười. Nam Triều không thiếu những người nhân nghĩa, thế nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/2242111/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.