Khóc xong rồi, ôm đủ rồi, Hề Hề mới bỗng ý thức được, trong lúc xúc động, nàng đã tựa vào người hắn, này có vẻ không đúng lẽ thường.
Không khỏi giật mình, muốn rời khỏi sự ôm ấp của Liệt Phong.
Trên đỉnh đầu chợt truyền đến tiếng của Liệt Phong, trầm thấp mập mờ, ấm áp như dòng nước mùa thu, dường như hòa tan xương cốt của nàng.
“Ngươi xấu hổ sao?”
Hề Hề đúng là xấu hổ, hiện giờ bị Liệt Phong nhìn thấy, vừa lúng túng vừa giận, lơ đãng vươn tay, muốn đẩy Liệt Phong ra, nhưng Liệt Phonglại kêu to một tiếng, rồi bảo: “Đừng nhúc nhích, đau quá!”
Hề Hề nhớ đến vết thương trên người Liệt Phong, sợ tới mức không dámđộng đậy nữa, mặc cho Liệt Phong ôm. Nàng đã quên mất, trên người LiệtPhong còn có vết thương.
“Ta không động, nhưng… ngươi mau buông ra!” Hề Hề nhẹ giọng cầu xin.
Nàng hi vọng hắn buông ra, nhưng cái ôm của hắn, lại khiến lòng nàngấm áp, còn có một cảm giác an toàn, khiến lòng nàng có chút mâu thuẫn.
Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng nhưng lại luyến tiếc cái ôm của hắn, hơn nữa, không còn… chán ghét sự đụng chạm của hắn.
Liệt Phong cũng không để ý đến sự khẩn cầu của Hề Hề, lười biếng mỉmcười giảo hoạt, môi mỏng chậm rãi ghé sát vào tai nàng, hơi thở của hắnlàm cho tai nàng ngứa ngáy.
“Nếu ta kiên trì không buông thì sao?” Hắn nhẹ nhàng nói, âm thanhnhu thuận dị thường, có chút vô lại, như tình nhân đang khe khẽ rỉ tainhau, dịu dàng mờ ám.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/2242078/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.