Tuyết sơn, đêm rét.
Trái ngược với tiếng chém giết ồn ào ngoài thành Hô Nhi Đặc, nơi nàyđương là một thế giới khác. Yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng gióthổi qua mấy phiến hoa tuyết, xung quanh chỉ một màu trắng.
Chỗ này có mấy gốc mai cổ thụ, sừng sững đứng dưới ánh trăng, hoa mai trắng nở rộ trong gió, tản ra hương thơm thanh khiết.
Hề Hề đứng dưới bóng cây, mặc cho gió xuân thổi bay quần áo, nàngđứng lặng không nhúc nhích. Nàng đã đứng ở đây rất lâu rồi, lâu đến nỗiánh trăng dường như đông cứng trên áo nàng, lâu đến đầu vai phủ đầy cánh hoa tàn.
Mặt nàng tái nhợt không chút máu, giống như núi băng, đôi mắt đen láy của nàng chất đầy ưu thương, chốc chốc lại nhìn về phía Đông Nam thànhHô Nhi Đặc.
Tuy rằng không nghe thấy, cũng không thể nhìn thấy, nhưng nàng đãnhận được tin của thám tử, rằng nơi đó đang xảy ra một trận chiến tànkhốc.
Làm Tuyết Sơn Thánh Nữ, sợ nhất chính là chuyện này, nhưng rồi nó cuối cùng cũng xảy ra.
Đó là chiến tranh.
Chiến tranh khắc nghiệt!
Bàn tay siết chặt cành mai của Hề Hề run lên nhè nhẹ, sắc mặt thêlương khiến người khác thật đau lòng, đau buồn nồng đậm dường như trànra từ đôi mắt sâu thẳm của nàng.
Khi nghe tin chiến tranh bùng nổ, nàng chỉ hận không thể chạy ngayđến nơi đó, không tiếc giá gì ngăn cản cuộc chiến này. Chỉ là nàng không thể, nàng biết người kia là hai kẻ ý chí rất bền bỉ kiên định, một khiđã quyết chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/2242054/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.