Người kia đúng là Hàn Tuần, Nam Triều hoàng đế.
Hắn vận một thân áo bào màu tro, vô cùng mộc mạc, nhưng vẫn mang theo quý khí vẹn toàn trông thật khoan thai. Ánh mắt hắn nán lại chỗ Hề Hềđang đứng, đáy mắt vụt sáng nghi hoặc.
Bị ánh mắt sắc bén của hắn dò xét, Hề Hề theo bản năng quay vào trong phòng, sau bừng tỉnh ý thức được mình đang cải nam trang, còn dịchdung, nghĩ hắn sẽ không thể nhận ra mình, nên lấy lại ánh mắt bình tĩnh, nói với tiểu nhị: “Ta sẽ dọn đi ngay, tiểu nhị ca không cần lo lắng.”
Nơi này đã bị sát tinh bao trọn, nàng còn không dọn đi mới là lạ.Tiểu nhị nghĩ nhờ miệng lưỡi của mình nên đã thuyết phục được Hề Hề, vôcùng vui sướng, miệng không ngừng nói xin lỗi. Hề Hề khẽ đi vào bêntrong, để lại lời xin lỗi của tiểu nhị ngoài cửa, cơ thể vô lực tựa vàocửa, lòng không ngừng kinh hãi, đầu cũng giật bưng bưng.
Cũng không biết vẫn là ngoài ý muốn hay trùng hợp, vì sao Hàn Tuầnlại ở đây, vua của một nước như thế nào cứ tùy tiện đi ra ngoài. Lại nhớ đến hôn sự của Liệt Ảnh công chúa và Hàn Tuyên, bấy giờ mới tỉnh ngộ,ngay cả khi Hàn Tuần là đoạt giang sơn từ trong tay Hàn Tuyên, nhưng dùsao gì Hàn Tuyên cũng là hoàng huynh của hắn, Nam Triều hoàng đế ngàyxưa. Hiện giờ, Hàn Tuyên tổ chức đại hôn, Hàn Tuần đương nhiên không thể làm ngơ, nên tự mình đến xem lễ, có lẽ cũng nhằm muốn mua chuộc lòngngười, để hắn an phận làm phò mã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/2242049/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.