Ta tên Khanh Khanh, chín mươi chín tuổi, am hiểu nuôi trồng thuỷ sản, giờ chủ yếu đang nuôi một con cá chép như hoa như ngọc và một cái trứng cá chẳng biết từ đâu ra.
Sau khi Quý Lý cứu ta sống lại, ta biến thành một người...... bất lão bất tử mà ban đầu ta chưa phát hiện ra. Ta an phận thủ thường nuôi cá làm ruộng, không ngờ thế mà cũng được người ta nhìn trúng, đối phương là Nhị tiểu thư Nguyên gia giàu có trên trấn, năm ngoái ta từng đến Nguyên gia làm công mấy ngày. Có lần ta đi ngang vườn hoa thấy con diều của tiểu cô nương mắc vào cành cây nên lấy xuống giúp nàng, hôm đó nàng mặc váy áo màu vàng nhạt, nhìn nàng ta lại nhớ đến Quý Lý, nhịn không được mỉm cười với nàng, ai ngờ nụ cười này làm hỏng chuyện, nàng khăng khăng bắt ta làm rể Nguyên gia.
Ta bảo Nhị tiểu thư ta nghèo lắm không xứng với ngươi đâu, nàng nói không sao ta có tiền. Ta nói ngươi nhìn mặt ta có sẹo nữa này, nàng nói không sao ta không quan tâm. Cuối cùng ta không thể làm gì khác hơn là bịa ra câu chuyện mười năm âm dương cách biệt, nói ta có thanh mai trúc mã chết trong chiến loạn, ta rất yêu nàng, tuy chưa cưới nhưng vẫn xem nàng như tình yêu cả đời, kiếp này không muốn cưới ai khác. Lúc nói câu này ta vẫn chưa biết mình trường sinh bất lão, cứ nghĩ đến đời này chẳng biết có còn cơ hội đợi Quý Lý biến lại thành người hay không thì ta lại buồn rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-khanh/3727578/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.