Ánh trăng rạng sáng đêm xuân bị mây che khuất, tia sáng rất tối, nhiệt độ không khí cũng thấp. Ngôn Khanh chỉ mặc một chiếc váy ngủ, cánh tay trắng sứ mỏng manh, hơi đỏ ửng vì lạnh, cô cũng không thèm để ý, cứ như vậy tập trung nhìn Hoắc Vân Thâm, nghiêm túc tỏ tình với anh. Hoắc Vân Thâm dập khói thuốc, cúi người ôm cô, trên người lạnh vô cùng, anh không khống chế tốt sức lực, siết cô đau. “Anh biết mùi khó ngửi, em không thích,” Anh ngâm mình trong mùi hương tóc cô, khàn giọng cầu xin cô, “nhịn một chút, đừng đẩy anh ra.” Anh cắn từng chữ khó khăn, nói một tiếng, ngực Ngôn Khanh lại nhức một chút, quả quyết ôm chặt anh. Đẩy anh ra? Nói ngốc nghếch cái gì vậy. Ngôn Khanh cảm giác được Hoắc Vân Thâm khác thường, chắc chắn không phải do cô ngủ quên. Cô vừa định truy hỏi đã bị anh bế bổng lên đưa về, chờ một lần nữa trở lại phòng ngủ, cô mới giật mình phát hiện trên gò má hoàn mỹ của chồng có một vết xước mới. “Sao thế này!” Ngôn Khanh bắt lấy anh, sốt ruột sờ vào, “Trước khi em đi ngủ còn tốt mà!” Tay Hoắc Vân Thâm che mắt cô: “Không cẩn thận làm ra, đừng nhìn.” Anh không cho cô có cơ hội nghĩ lung tung, đè cô xuống giường, quấn chăn bông quanh mình thành một cái lồng giam mềm mại, chính là muốn nhốt cô lại. Ngón tay anh vuốt ve mặt cô, cúi xuống hôn thật mạnh. Môi lưỡi giao nhau, Ngôn Khanh nếm được rõ ràng vị máu tươi trong miệng anh, thậm chí còn có vết rách như bị cắn vỡ. Cô cố tránh ra một khoảng để xác nhận, lại bị anh mạnh mẽ ấn xuống, không thể phản kháng. Trước giờ chuyện trên giường Hoắc Vân Thâm đều không biết đủ, nhưng kịch liệt như hôm nay thì thật sự quá ít. Mới đầu Ngôn Khanh còn muốn hỏi anh miệng vết thương từ đâu mà có, muốn lấy bộ COS mèo trong ngăn kéo chưa kịp mặc đầy đủ, và cả bài hát mà cô tự sáng tác, nhưng suy nghĩ của cô rất nhanh liền hỗn loạn, chỉ còn lại hoàn toàn tiếp nhận, và anh muốn lấy gì cứ lấy. Đến hừng đông vẫn chưa dừng lại, cổ họng cô khô khốc, kêu không ra tiếng, nước mắt sinh lý chảy đầy mặt, thút tha thút thít nức nở ôm bả vai anh, cắn xuống thật chặt. Anh liền nâng cô đi uống nước, uống từng ngụm xong lại mút hết ướt át trên khoé môi cô, rồi giữ cô bên bình rót nước tiếp tục. Đến khi Ngôn Khanh nằm lại trên giường, ánh sáng xuyên qua khe hở trên rèm cửa đã sáng rõ. Chân cô tê dại không nhấc lên nổi, mềm oặt xuống, mắt cô vô tình quét qua hạt cườm đính trên gối, chỉ nhìn một cái, đầu óc cô chợt tỉnh táo. … Có vết máu?! Vết thương trên mặt Thâm Thâm… Cô thích những thứ có vật trang trí nhỏ như thế này, nhưng cũng đã nhiều lần xác nhận rằng sử dụng nó không có khả năng đả thương người khác, để làm ra vết thương lớn như vậy, trừ khi lấy nó đánh. Còn vị trí cắn rách trong miệng anh nữa, không thể tự mình cắn được, càng giống lúc hôn cô bị hơn… Ngôn Khanh có một dự cảm kinh khủng nào đó, vội xoay người muốn hỏi chuyện gì xảy ra, đã thấy Hoắc Vân Thâm nhắm hai mắt, hô hấp nặng nề, dưới mắt có màu xanh rõ ràng. Cô không bỏ cuộc, chịu đựng nỗi nghi ngờ, tự an ủi bản thân có lẽ là do khẩn trương quá độ. Nếu ký ức cô lại có vấn đề, còn xuất hiện hành động công kích tính khác thường, sao cô không có cảm giác gì, một chút ấn tượng cũng không có. Trước tiên không thể rối loạn, có lẽ đều là ngoài ý muốn và trùng hợp… Ngôn Khanh bị Hoắc Vân Thâm lăn lộn mất hết sức lực, vẫn kiên trì ngồi dậy, hôn hôn lên miệng vết thương của anh, một lần nữa ngả vào vòng tay anh, nhỏ giọng hát một bài hát cũ cho chồng. “… Thời gian ngừng lại trong mắt anh, sợ đến nỗi em không dám thở, em rất muốn tiến vào linh hồn anh. Nhẹ vỗ về đầu anh, ngủ đi, em đang ở trong giấc mơ của anh. Cho dù thức dậy ở đâu, bảo bối, em nhớ rõ anh.” [1] Nghe bài hát tại Đây. Cô hát “Em nhớ rõ anh” vài lần, không thấy Hoắc Vân Thâm hơi nâng mi lên, cứ nhìn cô chăm chú như vậy, cho đến khi con người đen nhánh bị hơi nước bao phủ, không thấy rõ cảm xúc. Anh ôm chặt cô không dấu vết. Hôn lễ đã âm thầm chuẩn bị được hơn nửa, trong phòng cưới trên tầng cao nhất ở Tinh Vân Gian, khi cô không hề hay biết, anh đã đổi hết sang màu đỏ, trên giường phủ mấy bộ váy cưới mà anh đã chọn, trên cửa sổ sát đất cũng bày ngọn nến tượng trưng cho sự viên mãn. Trước kia anh là một kẻ điên mang nhiều tiếng xấu, đưa cô về sống trong căn phòng thuê nhỏ hẹp. Khanh Khanh mở khăn lụa trắng quấn quanh eo nhỏ, nghiêng đầu cười hỏi anh: “Anh xem, có giống váy cưới không?” Hiện tại anh có áo cưới thật rồi, chỉ muốn quỳ xuống cầu xin cô đừng quên. Nếu như quên, anh liền dùng những sợi trắng tinh khiết đó trói chặt cô, nhốt cô vào trong thế giới chỉ có duy nhất một mình anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]