Cô gái nhỏ có khuôn mặt xinh đẹp mềm mại, giờ phút này vòng tròn ánh sáng trên đỉnh đầu rực rỡ đến lóa mắt, đẹp đến mức không giống người thật.
Hoắc Vân Thâm cúi đầu nhìn bàn tay được cô chủ động nắm chặt, con người đen tràn ra sắc ấm, nhưng lại lập tức nghĩ đến chuyện gì đó, rồi nhanh chóng bị ăn mòn, biến thành hai vực sâu.
Môi anh hơi run rẩy, khàn giọng hỏi: “Có phải anh sắp chết không.”
Ngôn Khanh vừa mới bắt đầu diễn, còn chưa phát huy đến cùng, đã bị một câu của Hoắc tổng chặn cứng.
Đầu cô đầy dấu chấm hỏi, tình huống này là như thế nào?
Tình yêu của cô vợ dịu dàng bé bỏng lại khiến cho chồng phải nghi ngờ sinh mệnh?
Là trình độ của cô quá thấp, cử động cơ thể cùng với cách biểu đạt ngôn ngữ không thể hiện hoàn mỹ ư? Hay là Hoắc tổng không thích phong cách này? Ôi, cũng không biết trước kia Vân Khanh dỗ dành anh thế nào. Cô không tham khảo được, chỉ có thể thử từng bước từng bước.
Ngôn Khanh kịp thời cải thiện, hít thở sâu, một giây đã thay đổi tư thế và giọng điệu.
Vành mắt cô đỏ hoe, bả vai hơi co lại, lo lắng nhìn anh, nhát gan những vẫn nhẹ giọng trách cứ: “Anh nói bậy cái gì đấy, không cho phép làm em sợ.”
Khe rãnh giữa hai đầu lông mày Hoắc Vân Thâm càng sâu.
Ba năm nay thân thể anh hao tổn quá nghiêm trọng, trước kia không thèm để ý, thậm chí cảm thấy càng đau càng tốt, chỉ có như vậy mới áp chế được nỗi đau khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-khanh-cua-toi/1065985/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.