Một đêm tuyết mỏng qua đi. Buổi sáng trời quang, ánh ban mai vàng nhạt xuyên qua khe hở rèm cửa rọi lên giường, phản chiếu đường cong sắc bén nơi sườn mặt Hoắc Vân Thâm.
Ngôn Khanh ngơ ngẩn nhìn anh, trái tim như muốn nổ tung.
Cô cho rằng mình ít nhiều cũng hiểu rõ Hoắc tổng, kết quả Hoắc tổng lại một lần nữa đánh bôm bốp vào mặt cô, tuyên bố cô quá ngây thơ.
Chí ít giờ phút này, trước mặt người đàn ông nói muốn kết hôn này, cô thật sự không hiểu rõ.
Ngôn Khanh không thể tin nổi mà tìm từ: “Ý của anh là… bảo tôi lấy thân báo đáp?”
Loại cảm giác này tựa như, cô vừa mới mở chương 1 của một quyển tiểu thuyết, không hề có dự báo trước mà nhảy thẳng tới phần cuối, cốt truyện ở giữa thì biến thành “Nơi này tỉnh lược trăm vạn chữ”.
Không có khả năng, Hoắc Vân Thâm đang dọa cô.
Không chờ Hoắc tổng trả lời, Ngôn Khanh dứt khoát mà lưu loát đứng dậy, vẻ mặt như nhìn thấu: “Hoắc tổng, những lời như thế này không thích hợp để nói đùa đâu. Có phải ban đầu anh muốn hù doạ tôi để tôi tiếp nhận yêu cầu thực sự của anh không? Vậy còn không bằng anh nói thẳng luôn đi.”
Hoắc Vân Thâm dựa vào đầu giường, cũng không biết cố ý hay vô tình, đặt cánh tay bị thương ở vị trí dễ thấy, dùng ánh mắt thâm thuý lẳng lặng nhìn cô.
Khí thế của Ngôn Khanh lập tức ngắn còn một đoạn: “Anh… rốt cuộc có ý gì.”
Hoắc Vân Thâm vẫn không nói gì, cho cô thời gian suy nghĩ.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-khanh-cua-toi/1065979/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.